Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Sứ thần Đại Nguyệt biết được trong tay Võ Tây vương có xương rồng, còn định lấy nó ra để đổi lương thực cũng vô cùng ngạc nhiên: “Vậy mà trong tay các ngươi lại có xương rồng sao?”

Võ Tây vương gật đầu: “Hiển nhiên rồi! Bản vương sẽ lấy thứ này ra lừa ngươi sao?”

Sứ thần Đại Nguyệt vội hỏi: “Các ngươi có bao nhiêu?”

Vừa nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của đối phương, Võ Tây vương và quân sư đưa mắt nhìn nhau, biết ngay chuyện này ổn thỏa rồi.

Trên mặt Võ Tây vương hiện ra một nụ cười: “Khoảng hai lạng.”

Thật ra trong tay hắn ta có ba lạng, nhưng để đề phòng vạn nhất cũng không thể giao hết ra được.

Sứ thần Đại Nguyệt lại hỏi: “Lấy được từ đâu vậy?”

“Lưu đại nhân, chuyện này liên quan đến bí mật của bản vương, không thể nói được!”

Võ Tây vương lắc đầu, Lâm Bắc Phàm là một con cờ mà bọn họ cài cắm trong triều đình, tác dụng cực lớn, tuyệt đối không thể tiết lộ.


“Chuyện này trọng đại, bản quan không có cách nào quyết định, nhất định phải báo cáo với bệ hạ! Nhưng nếu trong tay các ngươi thật sự có xương rồng, chắc hẳn có thể đổi lấy một ít lương thực!” Sứ thần Đại Nguyệt đáp lời.

“Vậy đành nhờ Lưu đại nhân rồi!”

Sứ thần của Đại Nguyệt nhanh chóng rời đi rồi cũng nhanh chóng quay lại.

Hắn ta đưa một người khác đi cùng, muốn xác nhận xem chỗ xương rồng này có phải hàng thật hay không, xác nhận xong mới tiếp tục thỏa thuận về vấn đề tiếp tế lương thực.

Người kia lấy một ít bột xương rồng, hết ngửi rồi lại nhìn, trông rất tỉ mỉ. Cuối cùng hắn ta kích động mà hô lên: "Lưu đại nhân, thứ này thật sự là xương rồng đấy!"

Sứ thần của Đại Nguyệt thốt lên vì sửng sốt: "Thật sao?"

"Thật trăm phần trăm!"

"Tất nhiên thứ này là xương rồng thật rồi, bản vương lừa các ngươi làm gì chứ?" Võ Tây vương nhìn bọn chúng với ánh mắt khó hiểu: "Nhưng bản vương có điều nghi hoặc, làm thế nào mà các ngươi nhận ra được xương rồng vậy?"

Hai vị đại thần của Đại Nguyệt quay sang nhìn nhau rồi mỉm cười đầy đắc ý.

Đâu chỉ là nhận ra được?

Đại Nguyệt bọn họ còn đang sở hữu mấy lạng xương rồng đây này!

Sau khi xác nhận xong chuyện xương rồng là hàng thật, hai bên bắt đầu mặc cả xem hai lạng xương rồng này đáng để đổi về bao nhiêu lương thực.

Đối với Võ Tây vương, tất nhiên là càng nhiều càng tốt.

Còn đối với Đại Nguyệt, chắc chắn là càng ít càng tốt.

Cuối cùng, sau một tuần trả giá, Đại Nguyệt vương triều đồng ý cung cấp khoảng một nghìn năm trăm vạn cân lương thực, là khẩu phần ăn trong hai tháng cho quân đội của Võ Tây vương, vừa đủ để chống đỡ trước khi thu hoạch nông sản vụ mùa thu.


Đồng thời sau mùa thu hoạch này, Võ Tây vương phải khởi binh.

Cứ như thế, Đại Nguyệt có được xương rồng mà bọn chúng hằng mong ước, Võ Tây vương nhận lại lương thực để duy trì quân đội, hai bên đều vui.

Quân sư Phượng Sồ tiên sinh chắp tay cười nói: "Vương gia, quả là chuyện đáng mừng!"

"Quân sư, chuyện gì đáng mừng vậy?" Võ Tây vương hỏi.

"Vương gia, lương thực không chỉ là vấn đề của riêng chúng ta mà cũng là vấn đề của đám quân đội chuột nhắt kia! Binh mã của bọn chúng ngày càng tăng lên thì vấn đề lương thực cũng ngày một lớn. Nếu bọn chúng không có lương thực, tất yếu sẽ phải tan rã, cứ thế mà diệt vong thôi!"

"Quân sư nói phải lắm!"

"Bây giờ chúng ta đã giải quyết được vấn đề lương thực, có thể yên tâm cầm cự được qua mùa thu này rồi! Nhưng còn đám quân đội chuột nhắt kia thì sao? Trong tay chúng không có đồng ruộng, chỉ có thể đi cướp lương thực hoặc vận chuyển từ bên ngoài tới! Mà con đường vận chuyển lương thực từ phía Đông tới đã bị triều đình chặt đứt, con đường từ phía Tây tới bị chúng ta cản trở, còn lại phía Nam và phía Bắc thì lại chẳng thể vận chuyển lương thực được!"

Phượng Sồ tiên sinh lại chắp tay: "Cho nên thưa vương gia, bây giờ chúng ta có thể lấy bất biến ứng vạn biến, lấy bất động ứng vạn động, chỉ cần bảo toàn được chỗ lương thực này, bảo vệ ruộng vườn của chúng ta thì có thể khiến bọn chúng sụp đổ, không đánh mà thắng rồi!"

Võ Tây vương vui vẻ cao giọng nói: "Nói hay lắm! Đại quân của chúng ta không được rối loạn, đừng cho bọn chúng thừa cơ lợi dụng! Chỉ cần bảo vệ chu toàn lương thực và ruộng vườn của chúng ta thì bọn chúng sẽ suy sụp, tự chịu diệt vong! Ha ha..."

"Vương gia anh minh!" Phượng Sồ tiên sinh cười nói.


"Nhưng mà xương rồng..." Võ Tây vương xót xa, than thở trong tiếc nuối.

"Vương gia vẫn nên nghĩ thoáng ra đi thôi!" Phượng Sồ tiên sinh nói nhỏ: "Thuộc hạ đã âm thầm liên hệ với Lâm quân rồi. Từ chỗ hắn, thuộc hạ biết trong tay hắn vẫn còn ba lạng xương rồng nữa! Sau khi thuộc hạ thuyết phục, hắn đã đồng ý bán cho chúng ta hai lạng xương rồng rồi, nhưng giá những bốn trăm vạn lượng!"

Võ Tây vương hít sâu một hơi: "Bốn trăm vạn lượng sao! Đắt gấp mấy lần trước đó! Hắn tham lam quá rồi đấy!"

"Vương gia, Lâm quân nói bộ xương rồng kia đã bay đi mất rồi, không còn cơ hội tìm lại được nữa đâu! Chỗ xương rồng còn sót lại trong tay hắn rất quý hiếm, cho nên giá bán không thể rẻ hơn được!"

Sắc mặt Võ Tây vương rất không vui.

Phượng Sồ tiên sinh lại tiếp tục khuyên nhủ: "Vương gia, nếu hắn không tham lam thì chúng ta cũng đâu có được cơ hội này!"

"Ngươi nói cũng phải!" Võ Tây vương ngồi phịch xuống mặt đất, nhíu mày suy nghĩ.

Sắc mặt của hắn ta không ngừng thay đổi, nắm đấm cũng siết chặt lại, chẳng là đang cân nhắc một quyết định rất quan trọng.

Một lát sau, hắn ta nói: "Đem toàn bộ vàng bạc châu báu trong vương phủ ra cho hắn cả đi! Nếu vẫn chưa đủ thì đi cướp về, phải gom đủ bốn trăm vạn lượng cho bản vương!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui