Võ Tây Vương kiềm chế cơn giận trong lòng, thấp giọng bảo: “Chuyện kho báu Tà Nguyệt một năm trước, cũng không phải bản vương không muốn khởi binh mà là khi đó đã tổn thất hơn ba mươi vạn binh mã rồi, binh lực không được, sĩ khí suy giảm, cộng thêm thời tiết càng lúc càng lạnh, khởi binh hoàn toàn không có một chút phần thắng nào cả, cho nên bản vương nghỉ ngơi lấy lại sức, tích lũy thực lực, đợi năm sau tái chiến!”
“Bắt đầu từ tết, chúng ta quả thật đã gặp phải đám chuột nhắt đó! Cũng không phải bản vương không muốn thu phục bọn chúng mà là bọn chúng giảo hoạt như cáo, tới đi như gió, cực khó đối phó, ai tới cũng thế cả thôi!”
“Chỉ cần các ngươi cung cấp đủ lương thực cho bản vương, bản vương nhất định có thể giải quyết đám chuột nhắt này, sau đó khởi binh!”
Sứ thần Đại Nguyệt phất tay: “Võ Tây vương điện hạ, chúng ta không muốn nghe ngươi giải thích, ta chỉ muốn thấy kết quả! Nếu còn muốn tiếp tục hợp tác thì hãy làm như chúng ta nói! Chúng ta có hai phương án cho điện hạ chọn!”
Vẻ mặt của Võ Tây vương không thay đổi: “Xin được lắng nghe!”
Sứ thần Đại Nguyệt dựng một ngón tay lên: “Phương án thứ nhất, chúng ta sẽ cung cấp đủ lương thực nhưng ngươi nhất định phải khởi binh ngay lập tức!”
“Tuyệt đối không có khả năng, bây giờ hoàn toàn không phải cơ hội!”
Võ Tây vương lớn tiếng nói: “Trước đó không lâu triều đình Đại Võ đại thắng Đại Hạ, sĩ khí đang thịnh! Lại được lương thực của Đại Hạ bổ sung, không có nỗi lo về sau, mà lúc này thực lực của quân ta không còn như trước, bây giờ khởi binh chắc chắn sẽ thiệt hại nặng nề!”
“Thứ hai, chưa thu phục được đám chuột đó thì làm sao dám khởi binh? Lỡ như bản vương đánh trận ở tiền tuyến, bọn chúng ở phía sau đào hang ổ của bản vương, thế này làm sao mà được?”
“Vậy chỉ còn lại phương án thứ hai thôi!”
Sứ thần Đại Nguyệt cười bảo: “Chúng ta vẫn sẽ cung cấp lương thực đầy đủ như cũ, nhưng mời Võ Tây vương điện hạ mở rộng cổng thành, cho phép quân ta vào Võ Tây, như vậy có thể tập trung sức mạnh của hai bên, binh lực dồi dào, thu phục đám chuột rồi đánh về phía Đại Võ còn không dễ dàng hay sao?”
Sắc mặt của Võ Tây vương thay đổi, đây là quên nguồn quên gốc, cõng rắn cắn gà nhà mà!
Tuy rằng trước đây hắn ta cũng từng hợp tác với đối phương nhưng chưa bao giờ từng đồng ý cho bọn họ tiến vào, đây là giới hạn của con cháu hoàng thất.
Nếu thật sự làm như vậy sẽ không còn đường quay đầu nào nữa!
“Chuyện này hãy để bản vương suy nghĩ thêm! Quân sư, giúp ta tiễn Lưu đại nhân!”
Võ Tây vương quay người đi.
“Vâng, thưa vương gia!” Phượng Sồ tiên sinh chắp tay.
Không lâu sau, Phượng Sồ tiên sinh trở về, Võ Tây vương hỏi hắn: “Quân sư, hai sự lựa chọn này, ngươi cảm thấy nên chọn cái nào?”
Phượng Sồ tiên sinh vội đáp: “Vương gia, không thể chọn cái nào được! Phương án thứ nhất, Đại Nguyệt kêu chúng ta lập tức khởi binh, trước có binh mã Đại Võ, sau có đám chuột nhắt, chúng ta hoàn toàn không có phần thắng, thất bại gần như đã được định trước.”
“Phương án thứ hai, nếu chúng ta làm như vậy chắc chắn sẽ thất nghĩa với toàn thiên hạ, trơ trẽn với toàn bộ người trong thiên hạ! Vương gia, dưới tình hình như thế muốn làm chuyện là hoàn toàn không có khả năng, từ xưa đến nay không ai như thế cả!”
Võ Tây vương giậm chân đấm ngực: “Làm sao bản vương không biết? Nhưng bây giờ còn có cách gì nữa đâu? Không có lương thực, chúng ta vẫn sẽ thua, chẳng qua là từ từ đợi chết mà thôi!”
“Vương gia, thật ra vẫn còn một cách!”
Đôi mắt của Võ Tây vương sáng ngời: “Cách gì, ngươi nói đi!”
Phượng Sồ tiên sinh chắp tay thưa: “Vương gia, trong tay ngươi còn xương rồng, đây chính là chí bảo trong thiên hạ, là thứ vô giá! Hoàng thất các nước có ai không muốn đâu? Nếu dùng nó để đổi lấy lương thực của Đại Nguyệt, đối phương chắc hẳn sẽ đồng ý!”
Võ Tây vương đột nhiên lắc đầu: “Không được không được, xương rồng liên quan đến bí mật trường sinh, là chí bảo trong chí bảo, tuyệt đối không thể giao ra ngoài!”
Tuy hắn ta thích lương thực nhưng càng thích xương rồng hơn.
Dù sao con người cũng có tính ích kỷ, không có lương thực cùng lắm thì binh mã chết đói, nhưng không có xương rồng thì mộng trường sinh của hắn ta tiêu tan.
Phượng Sồ tiên sinh vội nói: “Vương gia, thuộc hạ cũng biết tính quan trọng của xương rồng, nhưng bây giờ lương thực càng quan trọng hơn! Không có lương thực, chúng ta đều không chống đỡ qua được vụ thu hoạch mùa thu, binh mã đều sẽ chết đói hết, bá nghiệp lại càng trở nên hão huyền hơn! Nếu không chống đỡ được, chúng ta cũng không còn nước vùng dậy nữa, vương gia, ngươi cam lòng sao?”
Trái tim của Võ Tây vương hơi dao động.
“Vương gia, xương rồng hết rồi thì chúng ta vẫn có thể có tiếp! Ngươi nghĩ mà xem, xương rồng của chúng ta có được từ chỗ Lâm Bắc Phàm. Xương rồng quý giá như thế, lẽ nào hắn ta không giữ lại một ít hay sao?”
Phượng Sồ tiên sinh nhỏ giọng bảo: “Chỉ cần vượt qua kiếp nạn này, chúng ta lại nghĩ cách lấy từ tay hắn về đây là được! Đối phương tham tiền, chúng ta cho hắn nhiều tiền hơn, không tin hắn không đồng ý!”
Cuối cùng thì trái tim của Võ Tây vương cũng lung lay rồi: “Được, vậy dùng xương rồng đổi lấy lương thực đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...