Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Lâm Bắc Phàm gật đầu, mỉm cười nói: "Bản quan hiểu cả! Có lẽ chỉ là vì thời gian quá ngắn ngủi nên vẫn chưa thể cảm ngộ được những đạo lý huyền diệu trong trời đất! Cứ kiên trì, bản quan tin rằng nhất định các ngươi sẽ cảm ngộ được thôi!"

"Đa tạ lời chúc của Lâm đại nhân!" Mọi người cùng nói.

"Phải rồi Lâm thí chủ, ngươi bảo vệ bộ xương rồng này đã nhiều ngày, ngươi có cảm ngộ được điều gì hay không?" Trụ trì Thiếu Lâm tò mò hỏi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về phía hắn.

"Nói tới cảm ngộ thì đúng là có một ít!" Lâm Bắc Phàm cười đáp.

Mọi người ngạc nhiên biến sắc.

"Sao cơ? Ngươi đã cảm ngộ được rồi sao?"

"Cảm ngộ được điều gì vậy?"

...


Chưởng môn Võ Đang sốt sắng hỏi: "Lâm đại nhân, ngươi đã cảm ngộ được điều gì, có thể nói cho bọn ta biết được không?"

"Tất nhiên là được rồi, cũng đâu phải chuyện bí mật không thể cho người khác biết?" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Từ bộ xương rồng này, bản quan đã cảm ngộ được đạo lý trong trời đất, giúp bản quan thu được lợi ích không hề nhỏ!"

"Đạo lý trời đất gì vậy?" Trụ trì Thiếu Lâm dò hỏi.

"Đạo lý trời đất này chính là..." Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Đạo khả đạo, phi thường đạo! Danh khả danh, phi thường danh."

Một luồng đạo vận mạnh mẽ không tả xiết tỏa ra từ trên người hắn. Các vị hào kiệt võ lâm hoảng hốt đến nỗi biến sắc!

Đây thật sự là đạo lý to lớn của trời đất! Đại đạo hoành âm!

Mới chỉ nghe sơ qua mà đã khiến cho cảnh giới võ đạo của bọn họ phải lung lay rồi! Thật quá mạnh mẽ!

Lâm Bắc Phàm chỉ đọc ra mười mấy chữ, sau đó không đọc nữa.

"Sau đó thì sao?" Võ Đang chưởng môn sốt ruột hỏi.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Sau đó thì hết rồi, bản quan chỉ cảm ngộ được nhiêu đó mà thôi! Mặc dù chỉ mười mấy chữ ngắn ngủi, nhưng thật sự đã giúp bản quan thu hoạch được rất nhiều!"

"A di đà phật/ Vô lượng thiên tôn! Đa tạ Lâm đại nhân đã chỉ điểm!" Hai vị chưởng môn cùng nói.

Bọn họ lại nhìn sang bộ xương rồng ở bên cạnh một lần nữa, ánh mắt sáng rực như thể có thể phóng ra ánh sáng vậy!

Đây thật sự là bảo vật của thiên hạ!

Ngay cả một người đọc sách hai tay trói gà không chặt như Lâm Bắc Phàm mà cũng cảm ngộ được lý lẽ của võ đạo!

Nếu người của võ lâm như bọn họ cũng cảm nhận được thì chẳng phải võ công sẽ tiến bộ như gió hay sao?

Bộ xương rồng thật sự khiến người ta không thể thờ ơ làm ngơ nó!


Trụ trì Thiếu Lâm kéo mấy vị hòa thượng khác sang một góc, dặn dò: "Ngươi lập tức viết tư về Thiếu Lâm Tự, bảo Giới Sân sư huynh gửi tất cả những đồ đệ có ngộ tính nhất trong môn phái tới đây cho ta!"

Một vị hòa thượng thắc mắc: "A di đà phật! Sư phụ, tại sao phải làm như vậy ạ?"

Trụ trì Thiếu Lâm tức giận: "Tên ngốc nhà ngươi, đến cả đạo lý đơn giản như thế mà cũng không nghĩ ra sao? Bộ xương rồng đang được đặt ở đây, chắc chắn có thể giúp chúng ta ngộ đạo, có thể giúp chúng ta nâng cao tu vi, nó là bảo vật số một trong võ lâm! Nếu đệ tử trong phái chúng ta lĩnh ngộ được võ học vô thượng từ nó, võ công tiến bộ nhanh như gió thì chẳng phải sẽ làm tăng thêm thực lực cho phái ta hay sao?"

"Ồ! Sư phụ nói phải lắm!" Các vị hòa thượng sực tỉnh ngộ.

"Cho nên sư phụ mới bảo Giới Sân sư huynh đưa nhiều đệ tử ưu tú tới đây! Càng nhiều đệ tử thì càng nhiều người lĩnh ngộ được tuyệt học của võ đạo, càng có lợi cho Thiếu Lâm Tự chúng ta, a di đà phật!"

"Nhưng thưa sư phụ, nếu làm như vậy sẽ phải trả rất nhiều tiền!" Nhớ đến mấy trăm nghìn lượng bị Lâm Bắc Phàm vơ vét mất, các vị hòa thượng lại đau khổ ra mặt.

Trụ trì Thiếu Lâm rất kiên định: "A di đà phật! Không thể bỏ lỡ thời cơ, cơ hội đã qua sẽ không trở lại! Nếu chúng ta không làm như thế, sẽ bị người của các phái khác bỏ lại sau lưng, ảnh hưởng tới địa vị của Thiếu Lâm Tự! Cho nên có phải tốn nhiều tiền hơn nữa ta cũng chẳng tiếc!"

"Phương trượng nói có lý lắm, a di đà phật!" Mọi người đồng thanh đáp.

Mặt khác, phía bên Võ Đang và các môn phái khác cũng có hành động tương tự. Bọn họ chỉ hận không thể đưa tất cả mọi người trong môn phái của mình tới đây, vừa bảo vệ xương rồng vừa ngộ đạo.

Đến cả một kẻ trói gà không chặt chỉ biết đọc sách như Lâm Bắc Phàm mà cũng có thể lĩnh ngộ được đạo lý võ học sâu sắc như thế từ bộ xương rồng.

Chỉ mười mấy chữ đơn giản mà đã giúp bọn họ thu về lợi ích không nhỏ.


Nếu trong môn phái của bọn họ có một, hai người giác ngộ vậy chẳng phải bọn họ sẽ đổi đời hay sao?

Một người đắc đạo, gà chó cùng phi thăng chính là đạo lý này!

Vì vậy, chỉ vài ngày sau, số người của các môn phái tập trung tới đây ngày càng nhiều hơn, chen nhau đứng chật kín cả quảng trường.

Bọn họ đứng theo từng môn phái tách biệt với nhau, có thành kiến với nhau, ánh mắt còn lộ ra sự thù hằn.

Trong đó, đệ tử của Thiếu Lâm Tự là đông nhất, nhìn sơ qua thì tới một phần ba số người ở đây là đầu trọc, buổi tối còn sáng cả một góc phố.

Cũng vì vậy mà Thiếu Lâm Tự trở thành mục tiêu công kích của các môn phái khác.

"Phương trượng đại sư, ngươi làm như thế có hơi quá đáng rồi đấy!" Chưởng môn phái Không Động nói với vẻ quái gở: "Ngươi phái nhiều đệ tử tới đây như thế, định chuyển Thiếu Lâm Tự đến kinh thành luôn đấy à?"

"Phải đấy, nhiều hòa thượng thế này, xương rồng bị các người bao vây cả rồi đây này!" Chưởng môn phái Thanh Thành lớn tiếng nói.

"Ngươi đến đây để cướp xương rồng đấy à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui