Bên ngoài, Dạ Lai Hương đi theo sư phụ đang đứng trên một tòa lầu cao cao, quan sát nghe ngóng tứ phương.
Thấy chẳng có động tĩnh gì, hắn ta bèn lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đại ma đầu Lãnh Nhược Thiện kia không ở đây? Thôi, cứ diễn tiếp vậy, đã diễn thì phải diễn cho tròn vai!”
Trong tay hắn ta xuất hiện hiện một phần bản thảo, đây chính là lợi thoại Lâm Bắc Phàm đã viết cho hắn ta. Lâm Bắc Phàm bảo cứ đọc như những gì đã viết, chắc chắn có thể dụ môn chủ Thiên Môn ra.
Không thể không nói, lời thoại này… đúng là khiến người ta điên cuồng mà! .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Lúc này, một tai mắt khác ở bên dưới chêm lời: “Dạ Lai Hương, môn chủ Thiên Môn người ta chỉ trốn tránh mà thôi, ngươi cứ chửi hắn ta là rùa rụt cổ là được, sao còn mắng thêm là con rùa bị cắm sừng nữa?”
Giọng nói này cũng vang vọng đi khắp thành!
Môn chủ Thiên Môn vừa mới trở về bèn dừng bước chân.
Dạ Lai Hương lớn giọng nói: “Vậy mà ngươi cũng không hiểu? Bản công tử hỏi ngươi, Thiên Môn bị tiêu diệt kiểu gì?”
Tai mắt kia đáp: “Bởi tu luyện ma công Tịch Tà Kiếm Phổ!”
Dạ Lai Hương lại hỏi: “Tịch Tà Kiếm Phổ là công pháp như thế nào?”
Tai mắt kia tiếp tục đáp: “Là một môn công pháp bắt người ta phải tự thiến!”
Dạ Lai Hương hỏi tiếp: “Tại sao phải tự thiến mới có thể tu luyện?”
Tai mắt cạn lời: “Chuyện này…”
“Bản công tử cho ngươi hay!”
Dạ Lai Hương xòe tay, lớn giọng nói: “Bởi vì nữ nhân của môn chủ Thiên Môn bị đồng môn chiếm lấy, môn chủ Thiên Môn bị cắm sừng nên mới chán nản hóa thành căm phẫn, bịa ra môn công pháp này để xả giận! Ngươi nói xem hắn ta không phải con rùa bị cắm sừng thì là gì?”
“Ồ hóa ra là như vậy!”
Tất cả mọi người đều bừng tỉnh.
“Môn chủ Thiên Môn là con rùa bị cắm sừng! Ha ha…”
Những tiếng cười trào phúng vang vọng khắp thành!
Gương mặt của môn chủ Thiên Môn vừa đỏ vừa xanh, đúng là đặc sắc!
Hai tay hắn ta ôm ngực, hắn ta kêu ầm lên: “Tức chết mất! Tên khốn kia dám sỉ nhục bản tọa như vậy! Nói bản tọa bị cắm sừng! Không giết ngươi bản tọa thề không làm người!”
Hắn ta lại quay người, đi tìm Dạ Lai Hương tính sổ!
Ký Bắc vương hoảng loạn, vội bảo: “Môn chủ, bớt giận bớt giận…”
“Vương gia tránh ra, bản tọa không muốn động tay với ngươi!”
Môn chủ Thiên Môn đẩy Ký Bắc vương ra rồi xông lên trời, sát khí của hắn ta bừng bừng: “Thằng nhãi, bản tọa phải giết ngươi!”
“Đó là môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện!”
“Hắn ta ở Ký Bắc thật!”
…
Mọi người trong thành kinh ngạc!
Dạ Lai Hương trông thấy môn chủ Thiên Môn thì vui mừng: “Đại ma đầu Lãnh Nhược Thiện xuất hiện rồi!”
Sau đó hắn ta lại hoang mang: “Sát khí ngút trời thế kia, ta không đánh nổi đâu!”
Hắn ta chạy ngay không một chút do dự, tốc độ cực nhanh!
Môn chủ Thiên Môn đuổi theo phía sau: “Thằng nhãi, đừng có chạy! Bản tọa phải giết ngươi! Bản tọa nhất định phải lột da ngươi, rút gân ngươi, đập nát xương cốt ngươi, uống máu ngươi, xé thịt ngươi! Bản tọa phải khiến ngươi xương cốt nát vụn, chết không toàn thây!”
Dạ Lai Hương run rẩy: “Trêu chọc ngươi có hai câu thôi, có đến mức phải hung dữ vậy không?”
Môn chủ Thiên Môn đằng sau nghe thấy thì tức gần chết! Ngươi gọi đó là trêu chọc á hả?
Ngươi ném tôn nghiêm của bản tọa xuống đất rồi giẫm nát! Có nam nhân nào chịu được nỗi nhục như vậy?
“Dạ Lai Hương, bản tọa nhất định phải ngũ mã phanh thây ngươi!”
Môn chủ Thiên Môn kêu ầm lên, toàn thân hắn ta tỏa ra sát khí, tốc độ truy đuổi cũng nhanh hơn và càng lúc càng gần Dạ Lai Hương.
Dạ Lai Hương vội kêu lên: “Sư phụ, mau tới cứu ta!”
“Vù.”
Một lão giả tay cầm thương xông ra từ trong thành, chặn ngay trước mặt môn chủ Thiên Môn, đoạn bảo: “Ngươi chính là môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện? Nghe danh đã lâu, bản tọa muốn giao đấu với ngươi!”
Mặt của môn chủ Thiên Môn ngập tràn vẻ kiêng kị: “Ngươi chính là sư phụ của Dạ Lai Hương, vị Tông Sư được mệnh danh là thương thần?”
Lão giả ưỡn ngực nói: “Chính là bản tọa, nghênh chiến đi!”
“Được! Giờ bản tọa đang tức giận, đúng lúc cần một người để xả giận!”
Môn chủ Thiên Môn nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ngươi đã là sư phụ của tên khốn kiếp kia thì tìm ngươi tính sổ cũng được!”
“Ở trong thành không đánh thoải mái được, chúng ta ra ngoài thành đánh!”
Hai vị Tông Sư nhanh chóng chạy ra khỏi thành, chuẩn bị chiến đấu. Các cao thủ trong thành đều chạy theo.
Chạy khoảng mười dặm, hai vị Tông Sư đã không thể chờ được, bắt đầu đánh chiến.
Lão giả cầm thương, tư thế cao ngạo, thương pháp tựa rồng, mỗi một chiêu đều tinh anh, kinh thiên động địa.
Chỉ trong chốc lát hắn ta đã hủy diệt một khu rừng.
Môn chủ Thiên Môn không hề e sợ, hắn ta lấy binh khí là một chiếc vòng tay màu bạc. Vòng bạc được đeo trên tay, chắc chắn vô cùng, mỗi một chiêu của hắn ta tựa như sấm sét, gần như không thể tránh.
Trận chiến giữa hai người như trận chiến của hai vị thần, kình khí lan tỏa khắp bốn phương, gần như quét sạch tất cả! Chỉ có các cường giả Tiên Thiên mới có thể lại gần xem!
Còn những cường giả dưới Tiên Thiên lại gần sẽ bị cỗ kình khí kia giết chết!
Võ giả bên ngoài nhìn mà tê dại.
“Đây chính là cường giả Tông Sư ư? Kinh khủng vậy sao?”
“Quá mạnh! Xem chiến thôi đã tốn hết khí lực của ta rồi!”
“Khi nào thì ta mới có cơ hội trở thành Tông Sư?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...