“Thế nên bản vương đã nghĩ được một kế sách hay!”
“Vương gia, kế gì vậy?”
“Nếu chúng ta đi cướp lương thực sẽ nguy hiểm thì chi bằng chúng ta tìm một người đi cướp cùng chúng ta, như vậy là có người tránh nguy hiểm cho chúng ta, cơ hội thành công của chúng ta sẽ cao hơn!”
Giang Nam vương nhìn Vương Phú Quý, ánh mắt mang theo sự mong chờ: “Ngươi thấy kế sách này thế nào?”
“Vương gia, kế này rất hay, nhưng tìm ai thích hợp đây?”
“Đương nhiên là hoàng huynh Ký Bắc vương của bản vương rồi!”
Giang Nam vương mỉm cười: “Hắn ta ở phía Bắc, ta ở phía Nam, một trên một dưới, công kính hai bên thì tỉ lệ thắng chắc chắn cao! Bản vương soạn cho hắn ta bức thư, chỉ cần hắn ta có dã tâm thì sẽ không làm thinh đâu! Nói không chừng hiện giờ hắn ta cũng đang nhòm ngó đống vật tư kia ấy!”
Giang Nam vương càng nghĩ càng thấy cách này hay, cuối cùng vỗ đùi bảo: “Cứ quyết định như vậy đi!”
Thế là hắn ta lập tức soạn thư cho Ký Bắc vương, thượng lượng chuyện này. Ký Bắc vương nhận được, trong lòng cũng “rục rịch”.
Có điều hắn ta chưa hạ quyết tâm mà giao thư cho Gia Cát tiên sinh ở bên cạnh.
“Quân sư, ngươi xem xem, thấy cách này có được không?”
Gia Cát tiên sinh đọc xong bèn cười: “Vương gia, Giang Nam vương thiếu lương thực nên mới nảy sinh ý nghĩ cướp lương thực, nhưng lại sợ binh mã của triều đình nên mới muốn gọi chúng ta cùng hành động!”
Ký Bắc vương gật đầu, hắn ta cũng nghĩ vậy.
“Quân sư, ngươi có cao kiến gì không?”
Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Khởi bẩm vương gia, thuộc hạ thấy cách này không ổn!”
Ký Bắc vương kinh ngạc: “Tại sao lại không ổn?”
“Đầu tiên, cướp lương thực thực sự là một việc nguy hiểm!”
Gia Cát tiên sinh nói: “Chỗ lương thực này rất quan trọng với triều đình nên chắc chắn bọn họ sẽ bảo vệ cẩn thận, chúng ta không có cơ hội nhúng tay vào đâu! Mà dù có cướp được lương thực thì vận chuyển chúng về cũng là một vấn đề lớn!”
“Trong quá trình vận chuyển chắc chắn sẽ đấu đá, giết chóc rất nhiều, tổn hại binh tướng là điều khó tránh khỏi! Nếu triều đình tức giận trực tiếp đốt sạch lương thực thì chúng ta không bồi thường nổi đâu!”
Ký Bắc vương gật đầu: “Quân sư nói rất có lý!”
“Thứ hai, chúng ta không hề cần nhiều lương thực như vậy!”
Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Vương gia, người của chúng ta đều đang tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, sau khi luyện thành thì phương diện nào chúng ta cũng thắng, hoàn toàn không cần nhiều binh mã đến vậy! Binh mã không nhiều nên đương nhiên không cần nhiều lương thực! Hiện giờ lương thực trong tay chúng ta vẫn đủ, chúng ta cần gì phải mạo hiểm!”
Ký Bắc vương gật đầu: “Ngươi nói phải!”
“Thứ ba, vương gia, hiện giờ thứ chúng ta cần là âm thầm phát triển, tích lũy sức mạnh!”
“Chỉ cần nhịn mấy tháng thôi, đợi mọi người luyện xong Quỳ Hoa Bảo Điển là đại nghiệp của vương gia sẽ hoàn thành! Thế nhưng một khi chuyện này bại lộ thì chúng ta sẽ bị triều đình nhìn chằm chằm, dẫn đến bất lợi lớn cho kế hoạch của chúng ta!”
Gia Cát tiên sinh nhỏ giọng nói: “Trước kia chuyện của Thiên Môn cũng bị bại lộ như vậy, dẫn đến việc sắp thành lại hỏng. Môn chủ Thiên Môn từ một kẻ đứng đầu một môn phái biến thành kẻ đầu đường xó chợ, tâm huyết cả đời đổ sông đổ bể! Vương gia, chúng ta không thể giẫm lên vết xe đổ của hắn ta!”
Trong lòng Ký Bắc vương chấn động.
Chuyện Thiên Môn bị tiêu diệt vẫn còn ngay trước mắt!
Một môn phái lớn có thế lực hùng hậu như thế, một môn phái có thể uy hiếp cả triều đình chỉ vì toàn phái tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ mà bị triều đình trêu đùa đến chết.
Thứ mà người của hắn ta đang tu luyện là Quỳ Hoa Bảo Điển nhưng suy cho cùng vẫn là một môn tà công. Một khi bị bại lộ thì đại nghiệp của hắn ta coi như xong!
“Quân sư nói phải, chúng ta tuyệt đối không thể giẫm vào vết xe đổ! Xem ra không cần quan tâm đến chuyện cướp lương thực này rồi!”
Ký Bắc vương phất tay.
“Vương gia, thực ra chúng ta vẫn có thể quan tâm một chút!”
“Quân sư, ý ngươi là gì?”
Gia Cát tiên sinh cúi đầu, mỉm cười: “Vương gia, mặc dù chúng ta không cướp lương thực nhưng có thể giả vờ tỏ vẻ muốn hợp tác với Giang Nam vương, một khi bọn họ ra tay thì chúng ta rút lui, để một mình Giang Nam vương đi cướp! Cứ thế Giang Nam vương hao tổn binh tướng là chuyện khó tránh, còn chúng ta vẫn bình yên! Vương gia, kế này vương gia có hài lòng không?”
Hai mắt Ký Bắc vương sáng lên, hắn ta vỗ tay nói: “Kế hay! Bản vương rất thích! Ha ha!”
Giang Nam vương là kẻ địch của hắn ta, là một kẻ cạnh tranh hoàng vị với hắn ta. Nếu có thể khiến Giang Nam vương tổn thất lớn thì hắn ta rất vui, ủng hộ hết mình.
Gia Cát tiên sinh tiếp tục nói: “Vương gia, chúng ta còn có thể liên lạc với trạng nguyên lang ở kinh thành… À không, hiện giờ chắc phải gọi hắn là phủ doãn đại nhân rồi, để hắn ta báo cáo với triều đình, giúp triều đình chuẩn bị tốt! Như vậy chắc chắn Giang Nam vương sẽ không chạy thoát, tổn thất sẽ càng lớn hơn!”
Ký Bắc vương cười đến mức không khép được miệng: “Không tồi không tồi! Nhất định phải liên lạc với Lâm quân, bảo hắn báo kế sách này với triều đình, đánh bay cái tên hoàng đệ yêu dấu kia của ta, ha ha!”
Thế là không lâu sau, Lâm Bắc Phàm nhận được thư từ Ký Bắc vương. Sau khi đọc xong mật thư, hắn mỉm cười: “Mượn đao giết người?”
Rồi trong buổi triều, Lâm Bắc Phàm đã bẩm báo chuyện này với nữ đế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...