Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Trông thấy dáng vẻ kinh ngạc của mọi người, Dạ Lai Hương vô cùng hài lòng. Hắn ta vừa phe phẩy chiếc quạt vừa nói một cách kiêu ngạo: “Chuyện này còn giả được hay sao, ta lừa các ngươi thì được lợi lộc gì?”
“Giỏi đấy!”
Mọi người tiếp tục kinh ngạc.
Phải biết rằng cường giả Tông Sư có thể xem là người có sức mạnh chiến đấu cao bậc nhất trên thế gian!
Thực lực của bọn họ mạnh chẳng khác gì thực lực của thần thánh ma quỷ, một người có thể đấu với cả thiên quân vạn mã, gần như được coi là cường giả ở một đẳng cấp khác!
Tông Sư thực sự không ai địch nổi, dù hắn ta có đứng đó cho ngươi đánh, ngươi cũng không thể đánh lại! Những kẻ dưới Tông Sư đều chỉ như con kiến!
Kiến có nhiều thế nào đi chăng nữa cũng khó mà đánh bại được Tông Sư!
Ấy thế mà Dạ Lai Hương lại có thể đâm một Tông Sư, khiến hắn ta bị thương! Đúng là một kỳ tích!
Chuyện này mà truyền khắp giang hồ thì sẽ trở thành một giai thoại võ lâm!
Quách Thiếu Soái giơ hai ngón tay cái lên, gương mặt hắn ta ngập tràn vẻ sùng bái: “Dạ Lai Hương, ngươi mạnh thật đấy!”
“Quá khen rồi, quá khen rồi!”
Lòng hư vinh của Dạ Lai Hương đang thấy vô cùng thỏa mãn.
“Ngươi đâm hắn ta kiểu gì thế?”
Dạ Lai Hương lôi một thanh đao nhỏ ra: “Đương nhiên là dựa vào…”
Hắn ta liếc mắt nhìn Quách Thiếu Soái đang nhìn với đôi mắt lấp lánh, lòng ham hư vinh bỗng bành trướng thêm. Dạ Lai Hương kiêu ngạo nói: “Dựa vào thực lực của chính ta rồi, chứ không thì dựa vào cái gì?”
“Anh hùng, xin hãy nhận một lạy của ta!”
Quách Thiếu Soái chắp tay.
“Ha ha ha, khách sáo quá rồi!”
Dạ Lai Hương vội vàng đỡ Quách Thiếu Soái, hắn ta chột dạ liếc nhìn Lâm Bắc Phàm.
Thấy hắn chỉ híp mắt cười chứ không có ý gì, Dạ Lai Hương bèn thở phào một hơi.
“Không có chuyện gì thì ta đi trước đây, tạm biệt các vị!”
Dạ Lai Hương bèn rời đi.
Thế nhưng dần dần “giai thoại võ lâm” của hắn ta đã được truyền từ nha môn ra khắp kinh thành.
“Ngươi nghe nói gì chưa? Ngự Miêu Dạ Lai Hương của nha môn chúng ta đả thương được Tông Sư Đại Hạ đấy!”
“Gì cơ? Hắn ta mạnh vậy sao? Hắn ta chỉ mới là Tiên Thiên thôi mà!”
“Giả thế nào được? Tin từ nha môn đấy, hắn ta đóng giả thái tử Đại Hạ, nhân lúc Tông Sư Đại Hạ không chú ý bèn dùng đao đâm trúng tim đối phương, máu chảy lênh láng!”
“Mạnh ghê! Tông Sư còn chưa chắc đã đả thương được Tông Sư, không thể ngờ rằng hắn ta lại làm được!”
“Tuổi trẻ tài cao, quả là Ngự Miêu của triều đình chúng ta!”
…
Nhờ chuyện này mà Dạ Lai Hương lại được vang danh khắp thành!
Mà hậu quả trực tiếp của nó là dù hắn ta đi đến đâu thì cũng được mọi người nhìn bằng ánh mắt sùng bái.
Bất kể là người già hay trẻ nhỏ đều nhìn hắn ta với ánh mắt ngập tràn sự kính phục.
Bên cạnh đó còn có rất nhiều thiếu nữ chưa kết hôn và đàn bà góa chồng thường liếc mắt đưa tình với hắn ta, khiến hắn ta thích thú không thôi.
Tuy nhiên do không có ai kiểm soát nên chuyện này càng lúc càng mơ hồ và khoa trương.
“Ngươi biết gì chưa, Ngự Miêu Dạ Lai Hương của chúng ta đã giết chết Tông Sư Đại Hạ đấy!”
“Thật hay giả thế? Ta lại nghe có người bảo chỉ là đả thương thôi mà?”
“Gì mà đả thương, đừng có mà nghe người ta nói lung tung! Ngươi cứ nghĩ mà xem, Tông Sư Đại Hạ đến kinh thành chúng ta cứu thái tử Đại Hạ, hắn ta thất bại rồi thì tại sao còn chưa trở lại? Chắc chắn là bởi hắn ta đã chết nên mới không quay lại được!”
“Ồ hóa ra là vậy, ngươi nói có lý lắm!”
“Ngự Miêu đại hiệp đúng là quá khiêm tốn, chỉ nói là mình đả thương đối phương! Thế nhưng chúng ta có hỏa nhãn kim tinh, sao có thể không nhìn ra chứ?”
“Ngươi nói phải! Ngươi trông dáng vẻ đắc ý thảnh thơi của hắn ta kìa, chắc chắn là đã giải quyết được hậu hoạn!”
“Ngự Miêu đại hiệp quá giỏi! Kinh thành chúng ta có được một thị vệ như vậy thì còn gì vui hơn nữa?”
Thế là mọi người lại càng sùng bái Dạ Lai Hương hơn, gần như trở thành người hâm mộ “mất não” của hắn ta.
Song Dạ Lai Hương lại cảm giác có gì đó sai sai.
Hắn ta chỉ đả thương Tông Sư mà thôi, từ khi nào lại biến thành đánh chết vị Tông Sư đó vậy? Thôi xin, đánh chết với đả thương là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Đả thương thì chứng tỏ mặc dù bản thân hắn ta rất mạnh song hắn ta vẫn không phải đối thủ của Tông Sư.
Còn đánh chết thì chứng tỏ hắn ta đã có thực lực Tông Sư, thậm chí còn mạnh hơn Tông Sư bình thường một chút. Như vậy thì hỏng, ngộ nhỡ những Tông Sư khác đến làm phiền hắn ta thì sao?
Phải biết rằng Tông Sư hiếm hoi cực kỳ, mọi người đều thích giao lưu với nhau. Nếu như gặp Tông Sư thật thì hắn ta chỉ có nước bị ăn đập thôi!
Thế là Dạ Lai Hương lại vội vàng tới gõ cửa: “Phủ doãn đại nhân, ngươi mau giúp ta thanh minh một chuyện!”
“Ôi Ngự Miêu đại hiệp của chúng ta tới đó hả, mau vào mau vào, mời ngồi! Ha ha!”
Lâm Bắc Phàm cực kì nhiệt tình ra đón Dạ Lai Hương, còn tự tay kéo ghế cho hắn ta rồi rót trà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...