Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

“Có nội ứng là tốt rồi!”

Lâm Bắc Phàm cười: “Bản quan muốn nhờ người của Lục Phiến Môn các ngươi giúp bản quan lan truyền chuyện đàm phán lần này, cứ nói Đại Hạ không muốn bỏ tiền ra chuộc quân đội Đại Hạ, triều đình Đại Hạ không hề quan tâm đến tính mạng của các binh sĩ, một triều đình như vậy thì không xứng để phục tùng! Cứ làm càng lớn chuyện càng tốt, tạo chút áp lực cho đại biểu Đại Hạ!”

Quách đầu mục nghe vậy thì hiểu ngay Lâm Bắc Phàm có chủ ý gì.

Hắn ta vỗ ngực bảo đảm: “Lâm đại nhân yên tâm, chuyện này đơn giản, cứ giao cho bản quan!”

“Vậy thì làm phiền Quách đại nhân rồi!”

Lâm Bắc Phàm rời đi xong, Quách đầu mục bèn trầm ngâm.

Mặc dù đây chỉ là chuyện nhỏ, song nó lại là chuyện mà Lâm Bắc Phàm nhờ vả hắn ta.

Hiếm lắm Lâm Bắc Phàm mới nhờ Lục Phiến Môn giúp đỡ.

Nếu xử lý thỏa đáng chuyện này, khiến Lâm Bắc Phàm hài lòng thì lợi ích có được là rất lớn!

Thế nên hắn ta quyết định đích thân xử lý chuyện này.

“Người đâu!”

Một tuần nhanh chóng trôi qua.


Hai bên đã đàm phán liên tiếp trong một tuần mà chẳng thấy chút tiến triển nào.

Đoàn đại biểu Đại Hạ hi vọng có thể giảm tiền xuống nhưng Lâm Bắc Phàm không chịu, hắn chỉ muốn cái giá đó. Hai bên lần nào cũng kết thúc trong không vui.

Lâm Bắc Phàm chẳng hề gấp gáp, nhưng đại biểu Đại Hạ thì ngược lại.

Bởi lẽ bọn họ nhận được tin truyền tới từ Đại Hạ rằng hiện giờ chỗ nào ở Đại Hạ cũng đang lan truyền tin triều đình không quan tâm đến sáu mươi vạn binh lính, hoàn toàn không muốn bỏ tiền ra chuộc lại bọn họ dẫn đến lòng quân dao động, tình thế bất ổn.

Hoàng đế Đại Hạ tức giận vô cùng, bắt đầu gửi mật thư thúc giục bọn họ mau chóng giải quyết vấn đề này, bằng không thì đừng có vác mặt trở về.

“Chắc chắn là Đại Võ đã giở trò!”

Một đại biểu căm hận nói: “Vừa dài dòng với chúng ta vừa lan truyền tin xấu để ép chúng ta, đúng là hiểm ác!”

“Nhưng chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Tám nghìn vạn lượng, chúng ta không thể đào ra con số ấy được!”

“Lâm Bắc Phàm muốn ép chết chúng ta đây mà!”

Mọi người nghiến răng nghiến lợi.

Bọn họ chỉ hận không thể tẩn cho cái tên Lâm Bắc Phàm khốn khiếp này một trận.

Vương đại nhân thở dài một hơi: “Xem ra bây giờ chỉ còn một cách thôi.”

“Cách gì?”

Mọi người đồng thanh hỏi.

“Dùng tiền mua chuộc Lâm Bắc Phàm!”

Mọi người: “Hả?”

Vương đại nhân lại thở dài thườn thượt, hắn ta nói: “Lâm Bắc Phàm là một tên tham quan, lòng tham không đáy, chỉ quan tâm tiền chứ không quan tâm người! Nếu chúng ta âm thầm mua chuộc hắn, bảo hắn giảm tiền xuống thì chắc có lẽ sẽ xong chuyện!”

“Nhưng mà như vậy có trót lọt không?”

Sắc mặt mọi người lộ vẻ lo lắng.

“Vậy các ngươi còn có cách gì khác không?”


Vương đại nhân hỏi ngược lại, mọi người bèn lắc đầu.

“Không cần biết ra sao chúng ta cũng phải thử!”

Thế là ngày hôm sau, bọn họ lén lút bao trọn một quán rượu xa hoa và mời Lâm Bắc Phàm tới uống rượu.

Lúc nếm được vị rượu nồng đậm, Vương đại nhân bèn rút một xấp ngân phiếu ra nhét vào lòng Lâm Bắc Phàm, nhỏ giọng nói: “Lâm đại nhân, chuyện tiền chuộc ngươi dễ dãi một chút đi nhé? Ngươi nỗ lực đòi lại tiền cho triều đình Đại Võ, nhưng tiền đó là của triều đình, chẳng liên quan gì đến ngươi cả! Thế nhưng chỉ cần ngươi giảm tiền thì số tiền này đều là của ngươi!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn đánh giá đống ngân phiếu trong tay: “Các ngươi làm vậy từ đầu thì có phải giải quyết xong chuyện rồi không?”

Đoàn đại biểu Đại Hạ ngẩn người!

Hay lắm, hóa ra hắn chỉ đợi có thế!

“Cơ mà chỗ tiền này hơi ít nhỉ, có năm mươi vạn lượng!”

Lâm Bắc Phàm vừa ước lượng xấp ngân phiếu trong tay vừa chê bai: “Nói thật chứ lâu rồi bản quan chưa nhận món tiền nào nhỏ như vậy, đúng là chẳng có động lực gì cả!”

Đoàn đại biểu Đại Hạ lại được phen ngớ người! Năm mươi vạn lượng bạc mà vẫn còn chê ít?

Phải biết rằng mấy kẻ làm quan như bọn họ có làm cả đời cũng chưa chắc đã kiếm được năm mươi vạn lượng bạc.

Thế nhưng cứ nghĩ đến môi trường làm quan của Đại Võ, rồi lại nghĩ đến tính cách tham lam của Lâm Bắc Phàm là bọn họ hiểu ngay.

Bọn họ nhìn nhau, Vương đại nhân bèn hỏi: “Lâm đại nhân, ngươi muốn bao nhiêu?”

Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại: “Các ngươi muốn trừ bao nhiêu tiền chuộc?”


Bọn họ lại liếc mắt nhìn nhau, Vương đại nhân giơ một ngón tay lên: “Dưới một trăm vạn lượng được không?”

Lâm Bắc Phàm cười một cách lạnh lùng: “Các ngươi thấy có được không?”

Đại biểu Đại Hạ hậm hực, bọn họ cũng thấy không được.

Vương đại nhân cắn răng, hắn ta vẫn giơ một ngón tay lên: “Dưới một nghìn vạn lượng được rồi chứ?”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Cái này phù hợp đấy!”

Vương đại nhân chắp tay, vui mừng nói: “Vậy thì xin nhờ Lâm đại nhân!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn bảo: “Chỉ cần các ngươi cho ta bảy trăm vạn lượng thì bản quan sẽ giảm tiền chuộc xuống còn một nghìn vạn lượng!”

Đoàn đại biểu Đại Hạ: “Đậu má!”

Vương đại nhân kinh ngạc: “Lâm đại nhân, ngươi muốn nhiều quá, thứ lỗi bản quan không thể!”

“Nhiều sao? Chẳng nhiều một chút nào!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn thản nhiên nói: “Phải biết rằng bản quan đã giảm tiền chuộc từ tám nghìn vạn lượng xuống còn một nghìn vạn lượng, tiết kiệm cho các ngươi bảy nghìn vạn lượng rồi đấy! Bản quan chỉ cần có bảy trăm vạn thôi thì có làm sao? Các ngươi bỏ ra một phần tiền là đã tiết kiệm được chín phần tiền, bản quan đã rất có lương tâm rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui