Nữ đế cũng xuất hiện, nàng dẫn theo quan viên trong triều tới đón đoàn quân thắng lợi.
Lâm Bắc Phàm tới trước mặt nữ đế, lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, chuyến này vi thần bôn ba ngàn dặm đi chi viện cho Hổ Lao Quan, đánh bại được quân đội Đại Hạ, bắt sống sáu mươi vạn quân Đại Hạ và thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung, thắng lợi khải hoàn, mong bệ hạ minh giám!”
Nữ đế kích động vô cùng: “Ái khanh, ngươi làm tốt lắm, vất vả cho ngươi rồi! Các tướng sĩ của trẫm cũng vất vả rồi! Các ngươi đều là binh sĩ tinh nhuệ của Đại Võ ta, trẫm nhất định sẽ không quên các ngươi! Các ngươi trở về nghỉ ngơi đã, trẫm sẽ trọng thưởng!”
“Tạ bệ hạ!”
Mọi người đồng thanh nói.
Lâm Bắc Phàm theo nữ đế hồi cung, tiếp đó mới là màn luận công khen thưởng.
Hắn viết hết hướng đi của đại quân, thành quả và tổn thất sau trận chiến, cùng với công lao của các vị tướng quân vào trong tấu chương rồi trình lên cho nữ đế.
Mặc dù nữ đế đã biết nhưng trông nàng vẫn kích động và vui vẻ vô cùng.
Phải biết rằng hồi đầu Đại Võ hoàn toàn không biết mình phải đối mặt với một cục diện nguy hiểm đến cỡ nào, chỉ cần sai một li thôi là tất cả đều đổ vỡ, nước tan nhà nát.
Lâm Bắc Phàm nhận nhiệm vụ đúng lúc nguy hiểm, giành được thắng lợi trong một thời gian ngắn, đã thế còn không tổn thất nhiều, xử lý được cục diện nguy hiểm mà Đại Võ phải đối mặt, có vui thế nào cũng không hề làm quá.
“Được được được! Tất cả những công thần trong tấu chương đều sẽ được trọng thưởng!”
Nữ đế kích động nói: “Trong chiến dịch Hổ Lao Quan, tứ phẩm đới đao thị vệ Dạ Lai Hương đã giết được ba mươi lăm vị cường giả Tiên Thiên của Đại Hạ, đốt cháy tất cả lương thực của Đại Hạ, ngoài ra còn dụ Tông Sư Đại Hạ rời đi, tạo nền móng cho sự thắng lợi của chúng ta, công lao vô cùng to lớn!”
“Thế nên phong ngự miêu Dạ Lai Hương lên thị vệ tam phẩm, tiếp tục làm việc tại Đức Thiên Phủ! Ban thưởng một vạn lượng vàng, một tòa phủ đệ cao cấp, trăm mẫu ruộng, mười cuộn lụa Lĩnh La…” . truyện đam mỹ
Một loạt phần thưởng được liệt kê ra.
Có thể nói, trừ quyền lực ra thì cái gì cũng thưởng, Dạ Lai Hương nghe mà mơ mơ màng màng.
Mặc dù hắn ta không quan tâm lắm đến mấy thứ này, song nếu được thưởng thì chứng tỏ nữ đế và triều đình đang công nhận hắn ta, đây chẳng phải là một vinh dự rất lớn hay sao?
Ôi trời ơi, hắn ta lại có thể ra vẻ trước mặt dân chúng nữa rồi!
“Tạ bệ hạ!”
Dạ Lai Hương vui vẻ nói.
Nữ đế cười: “Dạ ái khanh, không cần biết quá khứ của ngươi ra sao hay trước đây ngươi đã làm những gì, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người của Đại Võ ta, Đại Võ sẽ mãi mãi là nhà của ngươi!”
Dạ Lai Hương khẽ gật đầu, hắn ta thấy mũi mình cay cay, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác như có chốn trở về.
Tiếp đó, nữ đế tiếp tục ban thưởng cho từng người một.
Dù là binh sĩ bậc thấp nhất thì cũng được thưởng hai mươi lượng bạc cho mỗi người.
Phải biết rằng lần này có ba mươi vạn người xuất trận, mỗi người được thưởng hai mươi lượng bạc, vậy ba mươi vạn người là sáu trăm vạn lượng, có thể nói nữ đế vô cùng hào phóng.
Cuối cùng đến lượt Lâm Bắc Phàm.
“Đại Hạ cử tám mươi vạn binh lính xâm lược Đại Võ ta! Các phiên vương ai cũng rục rịch ngóc đầu dậy, mưu đồ thừa nước đục thả câu! Các nước láng giềng cũng không chịu yên phận, nhăm nhe phân chia giang sơn Đại Võ ta, triều đình đứng trước nguy cơ vô cùng lớn!”
“Vào lúc quan trọng ấy, ái khanh đã đứng ra xử lí, vượt ngàn dặm đi chi viện cho Hổ Lao Quan, đánh bại được Đại Hạ trong thời gian ngắn, bắt sống được sáu mươi vạn quân và thái tử Đại Hạ!”
Gương mặt nữ đế tràn ngập niềm vui cùng sự tán thưởng, nàng cười: “Những gì ái khanh làm đã cứu được Đại Võ ta, công lao vô cùng to lớn! Thế nên thăng một bậc lên chính nhị phẩm, tiếp tục làm phủ doãn Đức Thiên Phủ kiêm tế tửu Quốc Tử Giám!”
Bách quan kinh ngạc, trong lòng lại đố kỵ vô cùng.
Phải biết rằng Đại Võ không có thừa tướng, chức quan cao nhất là các bộ thượng thư, bọn họ đều là quan viên chính nhị phẩm.
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm được thăng quan trở thành quan chính nhị phẩm của triều đình. Đây đã là chức quan cao nhất trong triều, hoàn toàn có thể ngồi ngang hàng với các bộ thượng thư, quyền lực tăng lên rất nhiều.
Thế nhưng nghĩ đến những công lao to lớn mà Lâm Bắc Phàm đã lập được thì tất cả những điều này là lẽ dĩ nhiên.
Thế nên bách quan trong triều chỉ hâm mộ, đố kị chút mà thôi.
Nữ đế tiếp tục nói: “Ban thưởng tước vị Trung Dũng Bá!”
Bách quan lại được phen nhốn nháo!
Đây là tước vị đấy!
Từ thuở Đại Võ dựng nước đến nay, chỉ có ai lập được công lao cực kì hiển hách, nhất là quân công thì mới được phong tước vị!
Hồi đầu khi xây dựng đất nước, có khá nhiều người đã được phong tước vị!
Thế nhưng khi đất nước dần ổn định thì số lượng những người có tước vị cũng càng lúc càng ít đi! Tới nay, gần như không có ai được nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...