“Lâm Bắc Phàm!” Hạ Thiên Khung cắn răng, mặc cho nước mưa và mồ hôi thấm ướt trán.
Nếu nói trước đây hắn ta tán thưởng Lâm Bắc Phàm vậy bây giờ chính là thù hận, vì đối phương đã đuổi giết hắn ta đến mức lên trời không có đường, xuống đất không có cửa, trở thành con chó nhà có tang rất chật vật.
“Thái tử điện hạ, bây giờ các ngươi đã không chạy được nữa rồi, ngoan ngoãn buông vũ khí đầu hàng đi! Bằng không đao kiếm không có mắt, mất mạng cũng không hay đâu!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng khuyên nhủ.
Hạ Thiên Khung chỉ cảm thấy câu nói này rất quen thuộc và chói tai đến vậy!
Lúc trước khi bọn họ dẫn đại quân tám mươi vạn người tới bên dưới thành, không phải hắn ta cũng đã nói với Lâm Bắc Phàm như vậy hay sao?
Khi ấy hắn ta hăng hái cỡ nào, tràn đầy ý chí cỡ nào, nhưng mới qua chưa đến hai ngày mà phong thủy đã thay đổi rồi!
Hạ Thiên Khung chỉ cảm thấy trong lồng ngực bị lấp kín bởi lửa giận và nghẹn uất, hắn ta kêu to oai oái: “Kêu bản cung nhận thua á? Đừng hòng! Chúng ta đều là huynh đệ tốt của Đại Hạ, thà chết vinh còn hơn sống nhục!”
“Thà chết vinh còn hơn sống nhục!” Quân đội Đại Hạ rống giận.
Hạ Thiên Khung rút cây thương có tua rua đỏ ra, chỉ mũi thương về phía Lâm Bắc Phàm, tức giận quát: “Các huynh đệ Đại Hạ, cùng bản cung giết!”
“Giết!”
Mấy chục vạn quân đồng thanh hô lên, một tiếng hét rung chuyển trời đất, sĩ khí của bọn họ cũng vì thế mà tăng vọt lên.
“Rầm rầm…”
Quân Đại Võ bên cạnh Lâm Bắc Phàm giơ cao thương, đao và tấm khiên trong tay, chuẩn bị sẵn sàng chiến dấu.
Lâm Bắc Phàm quát: “Triệu tướng quân, Vương tướng quân… các ngươi bắt thái tử Đại Hạ trước đi!”
“Rõ, Lâm đại nhân!”
Tám vị Tiên Thiên đồng loạt xuất phát, khí thế ngút trời, lao vào trong đội quân Đai Hạ.
“Bảo vệ thái tử điện hạ!”
“Bảo vệ điện hạ!”
…
Thế nhưng cao thủ Tiên Thiên bên Đại Hạ đã bị giết sạch rồi, Tông Sư lại bị Dạ Lai Hương dụ đi, ai có thể ngăn cản được tám vị Tiên Thiên đây?
Bọn họ một đường quá quan trảm tướng, giết ra một con đường máu, nhắm thẳng về phía thái tử Hạ Thiên Khung.
Hạ Thiên Khung biết đã hết hy vọng, vẻ mặt tràn đầy tức giận, hắn ta cầm một thanh đao dính máu định cứa lên cổ mình.
Hắn ta thà anh dũng hy sinh chứ tuyệt đối không đầu hàng!
Nhưng đúng lúc này, cơ thể hắn ta lại cứng đờ, không thể nhúc nhích được, bị đám người Triệu tướng quân lao đến trước mặt bắt được một cách dễ dàng rồi dẫn về bên cạnh Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cầm một thanh đao kề lên cổ Hạ Thiên Khung, quát: “Thái tử Đại Hạ ở đây! Nếu các ngươi còn không đầu hàng vậy đừng trách bản quan độc ác vô tình!”
“Thái tử!”
“Điện hạ!”
Đám binh lính Đại Hạ kêu lên.
Sắc mặt của Hạ Thiên Khung dữ tợn, cơ thể đang giãy dụa, muốn mở miệng nói chuyện kêu bọn họ đừng đầu hàng.
Đáng tiếc, không biết vì sao mà cơ thể lại không thể nhúc nhích được, cũng không nói chuyện được, chỉ có thể trơ mắt nhìn binh lính Đại Hạ hết người này đến người khác buông vũ khí, giơ tay chịu trói.
Cú đả kích quá lớn, tâm trạng kích động dẫn đến ngất xỉu.
Lâm Bắc Phàm lại kêu mọi người cướp hết vũ khí của Đại Hạ, đồng thời bắt binh lính Đại Hạ, áp giải về Hổ Lao Quan.
Sau khi tất cả những chuyện này kết thúc, hắn phất tay với vẻ hào hứng: “Trận này thắng lớn, trở về ăn mừng thôi!”
“Rõ, Lâm đại nhân!”
Mọi người đều rất mừng rỡ, áp giải binh lính Đại Hạ trở về với khí thế hùng dũng oai vệ.
Mà kết quả của trận chiến này cũng được trinh sát của các bên nắm bắt được, tất cả đều rất sợ hãi.
“Vậy mà Đại Võ lại thắng sao?”
“Thái tử Đại Hạ - Hạ Thiên Khung bị bắt sống, còn có mấy chục vạn binh lính Đại Hạ cũng bị bắt sống nốt! Từ khi nào sức mạnh quân sự của Đại Võ lại trở nên mạnh như vậy?”
“Còn chưa đến mười ngày mà trận chiến giữa hai nước đã kết thúc rồi sao?”
“Tình hình nguy cấp, mau truyền tin tức này về!”
“Binh lực Đại Võ rất mạnh, thực lực hùng hậu, không thể tùy tiện hành động!”
…
Thái tử Đại Hạ - Hạ Thiên Khung và mấy chục vạn quân bị bắt không chỉ có nghĩa trận đại chiến giữa hai nước đã kết thúc mà còn có nghĩa đã lập được một chiến công hiển hách, mỗi người đều được thưởng.
Mọi người đều vô cùng hưng phấn, các binh lính bình thường ăn thịt uống rượu, ca hát nhảy múa, còn đám tướng lĩnh thì lại sum họp trong một phòng, cao lương mỹ vị tuyệt đối không thể thiếu.
Trong đó, Lâm Bắc Phàm ngồi ở ghế chủ vị, được mọi người liên tục kính rượu.
Triệu tướng quân bưng một bát rượu, nói với vẻ hổ thẹn: “Lâm đại nhân, nếu khi ấy không phải ngươi quyết đoán thì có khả năng chúng ta đã mất đi cơ hội tốt này rồi! Mạt tướng tự phạt một chén, mong Lâm đại nhân lượng thứ!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Triệu tướng quân khách sáo rồi! Giữa ta và ngươi đều là vì bệ hạ, vì Đại Võ, ý kiến có thể bất đồng nhưng xuất phát điểm đều giống nhau, có thể hiểu được! Đừng tự trách nữa, bản quan kính ngươi một chén!”
Nói xong hắn bưng chén rượu mạnh trong tay.
Triệu tướng quân rất vui vẻ: “Lâm đại nhân rộng lượng, chẳng trách lại được bệ hạ coi trọng như thế, mạt tướng tự thấy hổ thẹn mình không bằng! Nào nào, chúng ta cùng nhau nâng chén kính Lâm đại nhân một ly!”
Các vị tướng quân nhao nhao đứng dậy, bưng chén rượu lên, đồng thanh hô:” Kính Lâm đại nhân một chén!”
“Các vị tướng quân, mời!” Lâm Bắc Phàm kính lại.
Sau khi uống xong chén rượu này, mọi người vui vẻ cười to.
“Uống rượu này không đủ sướng!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Người đâu, lấy rượu ngon mà bản quan mang từ kinh thành tới chia cho các vị tướng quân!”
“Rõ, Lâm đại nhân!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...