Lâm Bắc Phàm trêu chọc: "Xem ra ngươi vẫn chưa say mà! Chưa say thì dễ rồi, tối nay ta có nhiệm vụ này giao cho ngươi đấy!"
Dạ Lai Hương sửng cồ lên: "Muộn thế này rồi mà còn có nhiệm vụ sao? Hôm nay ta đã lập được công lớn rồi đấy, ngươi không thể cho ta nghỉ ngơi được chắc? Ta là con người chứ không phải gia súc đâu nhé!"
"Nhiệm vụ này, không thể thiếu ngươi được!" Lâm Bắc Phàm nói: "Ở đây ngươi là người có thực lực mạnh nhất, khinh công giỏi nhất, lại am hiểu cách ngụy trang và ẩn nấp, không giao cho ngươi thì giao cho ai đây? Đánh xong trận chiến này sớm rồi quay về không tốt hơn sao?"
"Thôi được rồi, ngươi nói đi, nhiệm vụ gì hả!"
Dạ Lai Hương xoay cổ, nói với vẻ bất cần.
"Nhiệm vụ này rất đơn giản thôi!" Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng mà nói: "Ta muốn ngươi đi vào quân doanh của Đại Hạ, phá phách một chút! Ví dụ như giết vài cao thủ Tiên Thiên này, hoặc là đốt cháy lương thảo này,... nếu bắt được thái tử Hạ Thiên Khung thì càng tốt!"
Dạ Lai Hương sửng sốt đến mức hai mắt muốn rơi ra ngoài: "Thế mà ngươi nói là đơn giản sao? Tiên Thiên dễ giết như thế chắc, nếu bị giết một cách dễ dàng như thế thì đâu phải là Tiên Thiên! Ngươi bảo ta đi đốt lương thảo, lương thảo đều có trọng binh canh gác, ngươi bảo ta đốt như thế nào đây? Lại còn bảo ta bắt cóc thái tử nữa chứ..." Dạ Lai Hương tức giận trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: "Ngươi muốn giết ta thì cứ nói thẳng đi!"
Lâm Bắc Phàm hơi tức giận, chỉ vào trước ngực mình mà nói: "Ngươi nói gì thế hả? Sao ta lại nỡ để ngươi chết được cơ chứ, ngươi coi ta là hạng người gì vậy? Ngươi phải hiểu rằng, khắp cả thiên hạ này, người không nỡ để ngươi chết nhất chính là ta đấy!"
Trong lòng Dạ Lai Hương có chút cảm động: "Phủ doãn đại nhân, ngươi..."
"Ngươi phải sống thì mới có thể tiếp tục vơ vét tài bảo cho ta được chứ! Ngươi mà chết rồi thì chẳng phải ta sẽ mất đi một con đường tài lộc sao?"
Dạ Lai Hương: "Trời đ-!"
Vừa rồi cảm động là thế, nhưng hóa ra ngươi vẫn chỉ là tên tham lam như vậy! Ngươi muốn bòn rút ta đến chết đấy à, quá tham lam rồi!
Dạ Lai Hương tức đến nỗi cả người run rẩy!
"Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó chứ, mặc dù ta tham lam, nhưng cũng có nguyên tắc đấy, ta rất hào phóng với người phe mình! Thế này đi, nếu chuyến này ngươi làm theo lời ta, hoàn thành tất cả nhiệm vụ một cách viên mãn thì thanh đao nhỏ này sẽ thuộc về ngươi!"
Lâm Bắc Phàm lấy thanh đao ra, quăng cho Dạ Lai Hương.
Dạ Lai Hương bắt được thanh đao nhỏ kia, bỗng cảm thấy thật phấn khích: "Thật đấy à?"
"Lừa ngươi thì ta được ích lợi gì cơ chứ? Cuối cùng ngươi cũng đâu phải chịu tổn thất gì!"
Dạ Lai Hương suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Nói cũng phải! Vậy thì quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"
Lâm Bắc Phàm nói: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"
Nhìn bóng dáng hào hứng rời đi của Dạ Lai Hương, Lâm Bắc Phàm cười thầm, chỉ đơn giản như thế mà đã lợi dụng dược ngươi rồi, thật là sảng khoái!
Thanh đao nhỏ này ấy à, ta muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ha ha!
Sau khi được Lâm Bắc Phàm hứa hẹn sẽ tặng quà, Dạ Lai Hương rất vui vẻ.
"Không phải chỉ là phá phách thôi sao, chẳng phải là chuyên môn của ông đây còn gì? Đêm nay Dạ Lai Hương ta đây sẽ đại náo quân doanh Đại Hạ!"
Hắn ta dùng khinh công nhảy ra khỏi Hổ Lao Quan, chớp mắt một cái đã đến quân doanh của Đại Hạ, lẻn vào trong quân doanh được trọng binh canh gác của Đại Hạ như chốn không người, không một ai phát hiện ra hành tung của hắn ta.
Tới khi hắn ta xuất hiện trở lại, thì ngoại hình đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn ta mặc một bộ giáp của tướng quân, da bị bôi dầu đen đúa, để râu quai nón, dáng vóc cường tráng, bước đi rất oai phong.
Trên tay hắn ta còn cầm một vò rượu, hương thơm của rượu chậm rãi lan tỏa.
Các quan binh canh gác quân doanh nhìn thấy hắn ta đều đứng nghiêm, thẳng người mà chào: "Chào Lý tướng quân!"
Dạ Lai Hương, người đang vào vai vị tướng quân kia, gật đầu với vẻ uy nghiêm, quát: "Tập trung vào cho bản tướng quân, đặc biệt là buổi tối, rất dễ bị kẻ khác đánh lén! Bản tướng quân nghe nói, tên Dạ Lai Hương kia am hiểu nhất là thuật ngụy trang và ẩn nấp, rất có thể hắn ta sẽ hành động vào buổi tối! Cho nên, nhất định các ngươi phải nhìn cho kỹ, không được để hắn ta lẻn vào, biết chưa hả?"
"Vâng, Lý tướng quân!" Mọi người đồng thanh đáp.
"Được rồi, các ngươi tiếp tục canh gác đi, bản tướng quân tới chỗ Lưu tướng quân uống rượu đây!"
Dạ Lai Hương đi tới chỗ một căn lều vải trong quân doanh, bên ngoài căn lều có hai tên lính mới đang canh gác. Mỗi vị tướng quân đều có một căn lều riêng, căn lều này thuộc về Lưu tướng quân.
"Lão phu muốn gặp Lưu tướng quân uống rượu, các ngươi vào trong thông báo một tiếng đi!"
"Vâng, Lý tướng quân!"
Chỉ ít lâu sau, vị Lưu tướng quân đã cởi bỏ áo giáp vén lều lên, nói với vẻ ngạc nhiên: "Lý tướng quân, sao ngươi lại đến đây thế?"
Dạ Lai Hương thở dài một tiếng: "Ôi! Hôm nay chết nhiều người quá, ta thấy buồn, không ngủ nổi nên muốn tới chỗ ngươi uống ít rượu, kính mong Lưu tướng quân bỏ qua cho!"
Lưu tướng quân lại càng ngạc nhiên hơn.
Quan hệ giữa hắn ta và Lý tướng quân chẳng thân thiết gì cho cam, chỉ dừng lại ở mức xã giao mà thôi, vậy mà người ta lại tới chỗ hắn ta uống rượu ư?
Dù sao cũng là đồng liêu, thường xuyên đụng mặt nhau nên Lưu tướng quân đành mời Dạ Lai Hương vào trong.
"Lý tướng quân, mời vào trong!"
"Đa tạ!"
Sau đó, hai người vừa uống rượu, vừa trò chuyện câu được câu không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...