"Thái tử điện hạ, phen này Đại Võ tiêu rồi! Hiện giờ chính là lúc đại phá Hổ Lao Quan!" Một vị tướng quân đứng bên cạnh hắn ta hớn hở mà nói.
"Chúc mừng điện hạ! Bây giờ chính là lúc đại phá Hổ Lao Quan!" Mọi người đồng thanh hô.
"Ha ha!" Hạ Thiên Khung cười to đầy đắc ý.
Không ngờ cùng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm lại phất tay, gió càng thổi mạnh hơn! Cuồng phong gào thét ập tới, cát bay đá cuốn, mù mịt khắp nơi!
Trong tình hình ấy, đứng cách nhau mười trượng là đã chẳng thể nhìn thấy rõ con đường phía trước nữa rồi! Chiến trường trở nên hỗn loạn, chỉ còn nghe thấy tiếng động từ bên trong truyền ra!
Nhưng đám người Hạ Thiên Khung lại không hề hoảng hốt chút nào.
Trong mắt bọn chúng, gió có to đến mức nào đi chăng nữa cũng chẳng thể ảnh hưởng gì đến cao thủ Tiên Thiên. Bọn ta có hai mươi cao thủ Tiên Thiên, để xem các ngươi đánh lại bọn ta như thế nào?
Hổ Lao Quan, chắc chắn không trụ nổi!
Lúc này, gió lớn và cát bụi tung mù trên chiến trường, Tiên Thiên hai nước đã bắt đầu giao chiến.
Bọn họ đánh đến nỗi long trời lở đất, không còn thấy ánh sáng mặt trời!
Nhưng phía Đại Võ ít cao thủ Tiên Thiên hơn, mỗi người phải đối phó với hai, ba cao thủ Tiên Thiên cùng một lúc, chỉ có thể cố gắng mà chống đỡ chứ chẳng thể cản được các cao thủ của phía Đại Hạ.
Đúng lúc đó, Dạ Lai Hương lén lút ẩn nấp trong chiến trường như một con rắn độc.
Là đại đạo tặc nổi tiếng toàn thế giới, hắn ta rất giỏi ngụy trang và ẩn nấp, hắn ta ngụy trang thành quân lính của Đại Hạ, "rất khó khăn" mà áp sát một vị cao thủ Tiên Thiên của Đại Hạ...
Sau đó hắn ta bất ngờ đánh úp, nhanh nhẹn dùng thanh đao nhỏ trong tay tấn công.
"Vèo."
Vị cao thủ Tiên Thiên đó, đâu ngờ rằng quân lính phe mình sẽ ra tay với hắn ta.
Lại càng không hề nghĩ đến chuyện, người đánh lén có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong,, còn dùng thần binh lợi khí để ra tay...
Chỉ trong một cái chớp mắt, hắn ta đã bị Dạ Lai Hương đâm xuyên tim từ phía sau! Lấy mạng chỉ trong một chiêu!
Dạ Lai Hương ra tay rất nhanh, sau khi giết chết tên Tiên Thiên này, lại lập tức âm thầm tiến tới vị Tiên Thiên thứ hai của Đại Hạ!
Mặc dù vị cao thủ Tiên Thiên này đã có chút đề phòng, nhưng vẫn vị Dạ Lai Hương đâm xuyên người! Cứ như thế, Dạ Lai Hương giết được hai cao thủ Tiên Thiên!
Các cao thủ Tiên Thiên ở phía Đại Võ mừng rỡ thốt lên: "Hay!"
Dạ Lai Hương thì vui mừng mà nhìn thanh đao trong tay mình: "Đao tốt! Đúng là một thanh đao tốt, không có thứ gì mà nó không thể xuyên thủng được!"
Với thực lực của hắn ta, muốn giết chết một cao thủ Tiên Thiên thông thường thì không khó, nhưng cũng phải mất thời gian dùng vài chiêu công phu mới có thể giết được!
Nhưng sau khi có thanh đao này, chỉ cần dùng một chiêu là đã giải quyết xong đối thủ rồi! Mạnh! Quả thực quá mạnh!
Cao thủ Tiên Thiên của Đại Võ đi tới, Dạ Lai Hương nhỏ giọng mà nói: "Ngươi đi giúp những người khác đi, tạo cơ hội cho ta âm thầm đánh lén!"
"Được!" Người kia đáp.
Nói rồi, hắn ta lập tức xông vào một cuộc chiến khác.
"Triệu tướng quân, ta đến giúp ngươi đây!"
Người phụ trách cuộc chiến này là Triệu tướng quân, một mình Triệu tướng quân đối phó với ba cao thủ Tiên Thiên, thực lực rất mạnh.
Thấy có người đến trợ giúp, ánh mắt Triệu tướng quân hiện lên vẻ mừng rỡ.
Người này có thể tới đây, chứng tỏ Dạ Lai Hương đã đắc thủ rồi, ít nhất thì Dạ Lai Hương cũng đã giải quyết được hai cao thủ Tiên Thiên. Lấy hai đánh ba, phía Đại Võ rảnh tay hơn nhiều.
Đúng lúc ấy, Dạ Lai Hương đột kích như một con rắn độc.
"Vèo."
"Vèo."
Hành động nhanh nhẹn, góc độ xảo diệu!
Hắn ta bất ngờ cướp đi tính mạng của hai cao thủ Tiên Thiên.
Vị cao thủ Tiên Thiên thứ ba cảm thấy tình hình không ổn, đang định chạy trốn thì lại bị hai cao thủ Tiên Thiên của Đại Võ cản đường.
Lấy ba đánh một, tất nhiên chiến thắng!
Sau đó, bọn họ tiếp tục hành động như vậy.
Một người công khai thu hút sự chú ý của đối thủ, Dạ Lai Hương âm thầm chờ cơ hội đánh lén.
Có gió lớn và cát bụi bao quanh chiến trường, tất cả mọi người đều không thể nhìn rõ, cũng không thấy được tình tình cụ thể ở bên trong ra sao, vì vậy phía Đại Võ ra tay rất thuận lợi.
Lại có thêm một cao thủ Tiên Thiên trở thành oan hồn dưới đao của Dạ Lai Hương.
Khi các cao thủ Tiên Thiên ở phía Đại Hạ phát hiện ra có điều bất thường, thì đã có mười người mất mạng rồi.
"Tình hình có gì đó không ổn, chúng ta rút lui thôi!"
Mấy người Triệu tướng quân xuất hiện, chặn đường rút lui của bọn họ.
"Ha ha, các ngươi không đi được đâu!"
"Nếu đã đến rồi thì đừng đi nữa, nếu không thì người ta sẽ trách bọn này thất lễ mất!"
"Để lại mạng đi!"
Trận đại chiến nổ ra, nhưng thời thế đã thay đổi!
Khoảng nửa nén hương sau, cuối cùng thì gió lớn cũng dừng lại, cát bụi tung bay đầy trời cũng dần dần rơi xuống.
Chiến trường trở nên rõ ràng hơn, có thể nhìn thấy rõ con đường trước mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...