Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu nhìn ánh mắt ngập tràn vẻ mong đợi của nữ đế, đằng sau nó còn là nỗi ưu sầu, hắn nhớ đến những ngày tháng nữ đế đối xử tốt với mình, trong lòng bèn xúc động: “Thần lĩnh chỉ!”

“Tốt! Rất tốt!”

Nữ đế vỗ tay: “Lần này nguy hiểm, bách quan đều không được lười biếng, phối hợp với Lâm ái khanh! Nếu như chống lại thì cứ xử lý theo quân pháp! Lâm ái khanh, trẫm thưởng thêm cho ngươi binh thư và thượng phương bảo kiếm, nhìn thấy chúng như nhìn thấy trẫm, tiện cho ngươi làm việc!”

Bách quan đồng thanh nói: “Bệ hạ, không thể được, mong bệ hạ suy xét lại!”

Nữ đế bác bỏ ý kiến của mọi người: “Trẫm đã quyết định rồi, các ngươi chớ có nhiều lời!”

Bách quan đồng loạt lắc đầu, đúng là hôn quân mà!

Thế là Lâm Bắc Phàm nhận binh thư và thượng phương bảo kiếm, đối mặt với bách quan và nói: “Các vị đại nhân, tình hình cấp bách, những ân oán trước kia chúng ta cứ đặt qua một bên, mong mọi người toàn lực ủng hộ bản quan! Nếu như trận chiến này thất bại, tất cả những gì mọi người có đều hóa thành hư vô!”

“Vâng, Lâm đại nhân!”

Bách quan chỉ đành nói vậy.

Từ khi Dân Tâm thành được xây dựng, bọn họ đã bị buộc chặt trên con thuyền Lâm Bắc Phàm này, đồng thời cũng buộc chặt với Đại Võ.

Thế nên bọn họ có không bằng lòng đến mấy thì cũng phải ủng hộ Lâm Bắc Phàm.


Bằng không sẽ như Lâm Bắc Phàm nói, trận chiến này mà thất bại thì tất thảy những gì bọn họ đang có sẽ hóa thành hư vô.

Và rồi Lâm Bắc Phàm bắt đầu điều động binh lính, tập trung lương thực.

Mặc dù tham nhưng bách quan cũng cố hết sức ủng hộ, hành động rất nhanh.

Bất kể là lương thực hay binh lính, mọi thứ đều được điều động một cách nhanh chóng và được vận chuyển bằng tàu đệm khí, thuận theo dòng nước đi tới Hổ Lao Quan, chi viện cho tiền tuyến.

Không thể không nói, từ sau khi có được tàu đệm khí, sức vận chuyển của triều đình đã tăng lên gấp mấy lần.

Chưa đến một ngày mà Lâm Bắc Phàm đã tập trung được cả trăm vạn lương thực, binh khí và mười vạn quân.

“Binh quý ở chỗ nhanh chóng, chúng ta xuất phát thôi!”

Lâm Bắc Phàm phất tay.

“Vâng thưa Lâm đại nhân!”

Tàu đệm khí lại nối đuôi nhau, chở mọi người tiến về phía trước. Hai bên bờ sông đều là dân chúng tới tiễn đưa.

Khó khăn lắm bọn họ mới được sống yên ổn, bọn họ chỉ mong chuyến này thuận lợi, thắng lợi trở về.

“Lâm đại nhân, đi đường bảo trọng!”

“Nhất định phải bình an trở về, ta đợi tin tốt của đại nhân!”

“Trận này nhất định phải thắng!”

Trong đó còn có Lý Sư Sư, tiểu quận chúa và Lý Ngọc Tâm, mọi người đứng bên bờ sông vẫy tay, sắc mặt lộ vẻ lo lắng.

Lâm Bắc Phàm cũng vẫy tay: “Mọi người yên tâm, ta sẽ quay về nhanh thôi! Tịnh Đài, ngươi phải bảo vệ mọi người cho tốt đấy!”

Lão hòa thượng lớn giọng nói: “Sư phụ yên tâm, tiểu tăng sẽ bảo vệ mọi người chu toàn, ai di đà phật!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu tỏ vẻ yên tâm, lão hòa thượng có thực lực Tông Sư, đủ để bảo vệ những người khác.


Trừ lão hòa thượng ra còn có Bạch Quan âm ẩn mình nữa.

Có hai tầng bảo vệ như vậy, nếu còn không bảo vệ được nữa thì hắn có tới cũng vô dụng!

Đúng lúc ấy, một bóng người màu trắng xuyên qua từng lớp người, xuất hiện bên cạnh Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu hỏi: “Dạ Lai Hương, ngươi tới đây làm gì?”

Dạ Lai Hương vừa phe phẩy quạt vừa nói một cách bất lực: “Còn làm gì nữa, đương nhiên là bảo vệ ngươi chu toàn rồi! Chuyến này ngươi đi đánh trận cực kì nguy hiểm, không cẩn thận động vào cái thứ trong tay ngươi thì ta coi như xong đời! Thế nên ta bắt buộc phải bảo vệ ngươi, một bước cũng không rời!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Ngươi tới cũng tốt, có vài chuyện cần ngươi làm đây!”

Dạ Lai Hương nói: “Nè nè nè! Lần này ta đi chỉ là để bảo vệ ngươi thôi, mấy chuyện đánh nhau kia ta không làm đâu!”

“Tới lúc ấy ngươi không có quyền lựa chọn!”

Lâm Bắc Phàm cười ha ha, trong lòng hắn đang có hàng loạt bong bóng xấu xa nổi lên.

Dạ Lai Hương bỗng cảm thấy thân mình lạnh toát.

Lâm Bắc Phàm nhìn trời, thấy sắc trời không còn sớm nữa.

Hắn phất tay, gió lớn lập tức ùa đến!

Chân hắn đạp trên thuyền, song nguồn lực ấy lại xuyên thấu tới tận lòng sông, nước sông cuồn cuộn đưa con thuyền tiến nhanh về phía trước!


Thế là tốc độ của tàu đệm khí đã được tăng nhanh, nó chạy ào ào!

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Mọi người xem, đến ông trời cũng đang giúp chúng ta! Trận chiến này chúng ta thắng chắc, không thắng không về!”

Các binh sĩ hừng hực khí thế, đồng thanh hô.

“Trận này thắng chắc, không thắng không về!”

“Trận này thắng chắc, không thắng không về!”



“Toàn lực tăng tốc về phía trước!”

Lâm Bắc Phàm hét lên.

Mọi người mang theo khí thế men theo dòng sông tiến về phía trước.

Do ngồi trên thuyền không phải đi, chỉ cần dựa vào sức nước và sức gió là có thể di chuyển ngày đêm, thế nên tốc độ của đoàn quân nhanh vô cùng, một ngày đã đi được hơn ba trăm dặm!

Tốc độ này nhanh hơn nhiều so với cưỡi ngựa, bởi lẽ ngựa cũng cần nghỉ ngơi, còn thuyền thì không. Cuối cùng, bọn họ chỉ mất ba ngày để đến được Hổ Lao Quan, khiến Triệu tướng quân ở Hổ Lao Quan kinh ngạc không thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui