"Thái tử Đại Hạ, việc thứ ba là gì thế?" Nữ đế hỏi.
"Việc thứ ba này có liên quan tới đạo soái Dạ Lai Hương!"
Hạ Thiên Khung chắp tay mà nói: "Kể từ khi bước vào con đường trộm cắp tới nay, Dạ Lai Hương đã trộm cắp hơn mười bảy lần ở Đại Hạ, tất cả những thứ mà hắn ta trộm đi đều là bảo vật của đất nước, tội ác tày trời!"
"Hắn ta còn dám trêu chọc Đại Hạ hoàng triều bọn ta, hung hăng càn quấy, khiến cho ai nấy đều tức giận! Hắn ta là tội phạm nguy hiểm của Đại Hạ ta, tội không thể tha! Kính mong Đại Võ bệ hạ giao kẻ này cho Đại Hạ bọn ta xét xử, bản cung rất biết ơn!"
Hắn ta vừa nói xong, bầu không khí trên triều đình nhất thời ngưng đọng lại.
Phải biết rằng mặc dù trước đây Dạ Lai Hương là đạo tặc, hắn ta thực sự từng lấy trộm rất nhiều thứ, phạm phải rất nhiều lỗi lầm.
Nhưng hiện giờ hắn ta đã quy thuận triều đình, là người của Đại Võ.
Mấy ngày nay, hắn ta còn làm việc rất tốt, được phong làm tứ phẩm đới đao thị vệ, được phong tặng danh xưng Ngự Miêu.
Nếu bọn họ giao hắn ta ra thì còn ra thể thống gì nữa cơ chứ?
Người trong thiên hạ sẽ nhìn triều đình bọn họ thế nào đây?
Đến khi đó, Đại Võ hoàng triều chắc chắn sẽ rất mất mặt, trở thành trò cười trong khắp thiên hạ, sau này người có chí ở khắp mọi nơi chắc chắn sẽ không chọn Đại Võ!
Lòng người hoàn toàn sụp đổ!
Hơn nữa, làm như vậy còn đắc tội với Dạ Lai Hương và Tông Sư sau lưng hắn ta, nếu đối phương tìm tới gây sự, toàn bộ Đại Võ bọn họ sẽ chịu không thấu đâu!
Có thể nói, giao Dạ La Hương ra là trăm hại mà không có lấy một lợi!
Nhiều nhất cũng chỉ có được một vài từ khen ngợi từ Đại Hạ, nhưng việc này cũng có tác dụng quái gì đâu?
Cho nên tại sao bọn họ phải giao Dạ Lai Hương ra?
Sắc mặt của nữ đế lạnh như băng: “Thái tử Đại Hạ, tuy ngươi nói như vậy nhưng bây giờ Dạ Lai Hương là người của Đại Võ ta, là tứ phẩm đới đao thị vệ của Đại Võ ta, có danh xưng Ngự Miêu! Trong thời gian nhậm chức, hắn ta luôn xung phong đi đầu, đánh bắt tội phạm, bảo vệ an ninh trong kinh thành! Một rường cột của quốc gia, một anh hùng nhân dân như vậy, làm sao bọn ta có thể đẩy anh hùng của mình ra ngoài cửa được?”
Thái tử Hạ Thiên Khung không thay đổi sắc mặt: “Vẫn mong Đại Võ bệ hạ suy nghĩ lại! Dạ Lai Hương là một tên trộm, từ đầu đến cuối hắn ta cũng chỉ là một tên trộm, đừng tưởng bây giờ biểu hiện của hắn ta tốt là đã thật sự thay đổi! Có câu, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sau này hắn ta chắc chắn sẽ bộc lộ bản tính! Khi ấy, các ngươi muốn hối hận cũng không kịp đâu!”
Giọng nói của nữ đế nặng nề: “Trẫm tin hắn ta đã hối cải làm người mới!”
Hạ Thiên Khung lại lớn tiếng bảo: “Các người cố chấp thế nhỉ, lẽ nào Đại Võ hoàng triều các người bao che cho tội phạm, là đất che giấu cho người xấu làm việc xấu sao?”
Sắc mặt của nữ đế thay đổi, sắc mặt của các quan cũng thay đổi.
“Làm càn! Nơi này là Đại Võ hoàng triều, không cho phép người làm bậy!”
“Thái tử Đại Hạ, mong ngươi cẩn trọng với lời nói của mình!”
Hạ Thiên Khung cười lạnh: “Bản cung nói lẽ nào sai sao?”
Mọi người có hơi nghẹn lời, vì bọn họ quả thật đang bao che cho Dạ Lai Hương.
Dạ Lai Hương có thân phận gì và đã từng làm những chuyện gì, người trong toàn thiên hạ đều biết hết, điều này không cho phép bọn họ bắt bẻ lại.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm tươi cười đứng ra: “Nghe lời của thái tử Đại Hạ, thần chợt nghĩ đến một chuyện cũng vô cùng tương tự với tình hình hiện nay!”
Nữ đế có hơi không hiểu, đã là lúc này rồi mà ngươi còn muốn kể chuyện sao?
Nhưng xưa nay Lâm Bắc Phàm chưa từng khiến nàng thất vọng.
Lúc này hắn đứng ra chắc chắn sẽ không bắn tên mà không có đích.
Vì thế, nữ đế cười bảo: “Ái khanh đã nghe nói đến chuyện gì, nói ra để mọi người nghe thử đi.”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm đứng thẳng người, nói: “Thần từng nghe rằng: Cây quýt sinh trưởng ở phía Nam sông Hoài chính là cây quýt, còn sinh trưởng ở phía Bắc sông Hoài chính là cây quất, lá thoạt nhìn vô cùng giống nhau nhưng vị quả lại hoàn toàn khác nhau: Một cái thì ngọt ngào vừa miệng, được người yêu thích, cái còn lại thì chua lè khó nuốt, khiến mọi người ghét bỏ!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay cười bảo: “Xin hỏi bệ hạ, thái tử Đại Hạ và ác vị đại nhân có mặt ở đây, tại sao lại như thế?”
“À chuyện này…”
Mọi người không khỏi rơi vào trong suy tư, nữ đế dẫn đầu lên tiếng: “Có phải do giống cây khác nhau không?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười lắc đầu: “Đều là cây như nhau, không có gì khác đâu ạ.”
Hạ Thiên Khung hỏi: “Có phải do cách vun trồng khác nhau không?”
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Đều như nhau cả!”
Mọi người vắt óc suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được.
Nữ đế thúc giục: “Ái khanh đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói nguyên nhân ra đi!”
“Thật ra rất đơn giản thôi ạ, sở dĩ dẫn đến tình hình như vậy là vì môi trường mà ra! Môi trường khí hậu thay đổi thì quả được vun trồng và phát triển cũng sẽ khác nhau, một thứ được người yêu thích, một thứ khiến người chán ghét!”
“Ví dụ như trong cùng một thảm cỏ, có bụi cỏ thường xuyên có ánh nắng chiếu vào cho nên sinh trưởng vô cùng um tùm, có bụi vì thiếu ánh sáng mặt trời cho nên sinh trưởng khá héo úa!”
Mọi người hiểu ra: “Có lý!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...