"Sự vinh dự này đều do phủ doãn đại nhân giúp ngươi có được đấy!"
Vị thái giám lớn tuổi cười nói: "Khi ấy, một mình phủ doãn đại nhân đứng trước các quan trong triều đình, dùng lý lẽ để lập luận, nên mới xin được vinh dự này cho ngươi đấy!"
"Hả?" Dạ Lai Hương quay đầu lại nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, ánh mắt của hắn ta rất phức tạp: "Ngươi... tại sao ngươi lại giúp ta?"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Sao mà ngươi hỏi nhiều thế nhỉ? Ngươi là người của ta, ngươi đã làm nhiều việc vì Đức Thiên Phủ và triều đình ta như thế, ta xin cho ngươi được nhận đãi ngộ mà ngươi nên có, chẳng phải là việc nên làm hay sao?"
Dạ Lai Hương há hốc miệng, không còn gì để nói.
Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trong đôi mắt thoáng hiện lên vẻ chua xót, trong lòng cũng hơi chua xót.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lấy một dải ruy băng màu đỏ ra, trên ruy băng còn đính một bông hoa hồng lớn cũng màu đỏ, đưa cho Dạ Lai Hương.
Dạ Lai Hương ngơ ngác: "Phủ doãn, ngươi làm gì vậy?"
"Đừng có cử động, ta đang trao thưởng cho ngươi đấy!"
Trong lúc Dạ Lai Hương đang ngơ ngẩn, Lâm Bắc Phàm đeo ruy băng đỏ cho hắn ta.
Bông hoa lớn màu đỏ treo trước ngực trông rất nổi bật, gợi lên vẻ tươi vui. Lâm Bắc Phàm gọi: "Đem bảng hiệu ra đây!"
Hai vị quan sai bưng một tấm bảng rất lớn đến.
Trên tấm bảng này viết hai ngữ "Ngự Miêu" rồng bay phượng múa, còn được đóng dấu ngọc tỷ, chứng tỏ đây là bảng hiệu được ngự ban.
Lâm Bắc Phàm nâng tấm bảng hiệu bằng hai tay, sau đó đặt nó lên tay Dạ Lai Hương một cách trịnh trọng.
Hắn nói lời đầy ẩn ý: "Dạ Lai Hương, kể từ nay về sau, ngươi chính là Ngự Miêu của Đại Võ ta! Mong rằng ngươi sẽ không phụ sự tín nhiệm của bệ hạ, không phụ sự tín nhiệm của triều đình và cả sự tín nhiệm của người dân!"
"Vâng, phủ doãn đại nhân!" Dạ Lai Hai nói trong sự kích động.
Lâm Bắc Phàm vỗ tay mà nói: "Tốt lắm!"
"Bốp bốp bốp..." Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, rung chuyển trời đất.
Trên không trung còn có hoa tươi được tung xuống, bầu không khí được đẩy lên đến mức cao trào!
Khoảnh khắc này, Dạ Lai Hương nhìn ngắm cánh hoa rơi khắp nơi, tiếng vỗ tay tràn ngập khắp đường phố, ánh mắt ghen tị của các quan sai, bảng hiệu mà hắn ta đang nâng trên tay và cả đóa hoa đỏ to đeo trước ngực...
Đột nhiên trong lòng hắn ta trỗi dậy một sự kích động dào dạt! Cảm giác này thật là thỏa mãn!
Thật cảm động! Khiến hắn ta khó mà kiềm chế nổi!
Trước đây hắn ta là một tên tội phạm, một tên tội phạm bị người ta đòi đánh đòi giết, đâu thể nào nhận được vinh quang như thế này cơ chứ?
Hắn ta từng nghĩ đến việc tìm nơi nào đó vắng vẻ rồi khóc đã đời một trận!
"Phủ doãn, bây giờ ta đi được rồi chứ?" Dạ Lai Hương ngượng ngùng mà nói.
"Đợi đã, ngươi vẫn chưa thể đi được!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Tại sao lại chưa được đi?" Dạ Lai Hương thắc mắc.
"Ngươi nhìn bên kia đã!" Lâm Bắc Phàm chỉ về một phía, ở đó có một người trông rất nho nhã, đang múa bút trên một tờ giấy trắng.
"Hắn ta đang làm gì vậy?" Dạ Lai Hương hỏi.
"Hắn ta đang vẽ tranh đấy!" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Hắn ta sẽ vẽ lại hình ảnh ngươi nhận giải thưởng, sau đó tuyên cáo khắp thiên hạ!"
Dạ Lai Hương hơi sốt ruột, hắn ta hoảng hốt: "Ta thấy... chắc là không cần phải làm như vậy đâu mà!"
"Không! Đây là điều mà ngươi nên nhận được!" Lâm Bắc Phàm túm Dạ Lai Hương đang định chạy trốn lại, cười nói: "Ngươi đừng cử động, đứng cho ngay ngắn, giữ nụ cười trên môi! Nếu không lỡ vẽ lệch thì sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ đấy!"
"Ừm!" Dạ Lai Hương gật đầu với vẻ nghiêm túc, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, mỉm cười để lộ tám cái răng.
Dù sao thì bức tranh này cũng sẽ truyền đi khắp thiên hạ, hắn ta nhất định phải đứng cho ngay ngắn! Nếu không thì hình tượng đạo soái của ta sẽ hỏng mất...
Không, phải là phá hỏng hình tượng Ngự Miêu của ta mới đúng!
Vì vậy, Dạ Lai Hương đeo ruy băng trên vai, nâng bảng hiệu trên tay, tươi cười đứng đó như tên ngốc suốt nửa nén hương.
Nhưng hắn ta lại rất hài lòng, trái tim sôi sục! Trong tim tràn đầy nhiệt huyết, đến nỗi cả người run lên.
Trong thời gian nửa nén hương này, hắn ta đã nghĩ tới rất nhiều điều!
Hắn ta nghĩ đến chuyện trước đây, mỗi khi hắn ta bày trò trêu chọc cả thiên hạ, thực hiện hành vi trộm cắp một cách trót lọt, hắn ta cũng cảm thấy rất vui vẻ!
Nhưng sự vui vẻ đó chỉ là nhất thời, sau khi cảm giác vui vẻ qua đi lại là sự trống trải đến vô tận!
Cho nên hắn đành phải không ngừng đi ăn trộm, không ngừng thu hút sự chú ý của mọi người, cứ như là trộm cắp thành nghiện rồi vậy!
Cảm giác như thể, đây chính là giá trị của hắn ta vậy!
Nhưng bây giờ, hắn ta lại cảm thấy hình như mình không cần phải làm như thế nữa rồi!
Bởi vì hắn ta đã tìm được giá trị mới của bản thân, là giá trị của việc được mọi người quan tâm, được mọi người cần tới!
Người dân trong thiên hạ nhiều như thế, những người gặp bất công nhiều như thế, những người phải chịu khổ cũng nhiều như thế, bọn họ rất cần hắn ta, cần hắn ta giữ vững công đạo, bảo vệ chính nghĩa!
Hắn ta là Ngự Miêu, không ai có thể thay thế nổi!
Một khi vẫn còn có người cần tới hắn ta, thì hắn ta vẫn còn có giá trị! Lúc này, cuối cùng thì họa sĩ cũng vẽ xong bức tranh kia.
Dạ Lai Hương liếc nhìn sang, thấy họa sĩ đã vẽ được dáng vẻ thần vũ anh tuấn của hắn ta mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi lại ngượng ngùng mà nói: "Phủ doãn đại nhân, bây giờ thì ta đi được rồi chứ?" Hắn ta muốn bỏ chạy!
Lâm Bắc Phàm gật đầu, cười nói: "Tất nhiên là được rồi, nhưng ngươi nhớ đem cả mấy món đồ này về đấy nhé! Dù sao đây cũng là tấm lòng thành của người dân, ngươi không được phụ lòng đâu đấy!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...