Lúc bấy giờ trong thiên lao có binh lính canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Để nhốt đại đạo Dạ Lai Hương, triều đình đã cử năm vị Tiên Thiên và năm nghìn binh lính thay phiên nhau canh gác, song vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.
Phải biết rằng hồi đầu để bắt được Dạ Lai Hương, Đại Hạ hoàng triều đã cử gần hai mươi vạn binh lính, khoảng mười vị Tiên Thiên, thêm hai vị Tông Sư nữa mà vẫn không bắt được.
Dạ Lai Hương trộm mất bảo vật của bọn họ còn rời đi rất thong thả, khiến Đại Hạ hoàng triều biến thành một trò cười. Hiện giờ mặc dù đã nhốt được hắn ta song không thể ỷ vào việc đó mà lơ là.
Lâm Bắc Phàm băng qua từng lớp tường người và cửa, một lần nữa đến nơi sâu nhất trong thiên lao và gặp được Dạ Lai Hương.
Một buổi tối đã trôi qua nhưng trông hắn ta không thay đổi gì cả, chỉ có sắc mặt là vẫn khó coi như thế.
Trông thấy Lâm Bắc Phàm tới, hắn ta nói: “Ngươi tới làm gì?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Mới nãy bản quan lại lập được một đại công nên tâm trạng rất tốt, đặc biệt tới thăm! Thấy sắc mặt ngươi vẫn khó coi thế kia thì ta yên tâm rồi!”
Mặt Dạ Lai Hương xanh mét: “Tiểu nhân đắc ý, diễu võ dương oai! Hừ!”
“Đó là điều đương nhiên! Đạo soái Dạ Lai Hương lừng danh thiên hạ bị bắt trong tay bản quan, bản quan không vui sao được?”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha.
Dạ Lai Hương nghe mà nhức tai vô cùng, hắn ta quát: “Ngươi đừng có mà đắc ý, sớm muộn gì bản công tử cũng thoát được ra ngoài! Đợi đến ngày ta thoát ra thì ngươi sẽ xong đời!”
“Ôi chao, bị nhốt rồi mà vẫn huênh hoang quá nhỉ?”
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Người đâu, bắn tên!”
“Vù vù vù…”
Tên bắn ra như mưa.
Thế nhưng Dạ Lai Hương chỉ nhẹ nhàng di chuyển quạt là đã có thể chặn tất thảy mũi tên, hắn ta đắc ý nói: “Có chiêu gì thì cứ việc dùng, bản công tử tiếp hết!”
Lâm Bắc Phàm vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi: “Ta sống hai mươi năm nay chưa từng thấy ai đưa ra yêu cầu như ngươi cả!”
Hắn lại phất tay: “Người đâu, lấy dạ hương chiêu đãi Dạ Lai Hương công tử!”
Dạ Lai Hương: “Đậu má!”
Thế là bọn lính canh bèn đưa một xe phân cực kì nặng mùi tới.
Lâm Bắc Phàm bịt mũi, chau mày nói: “Cái mùi này ghê quá!”
Bọn lính canh cũng cúi đầu đầy áy náy: “Thật xin lỗi! Phủ doãn đại nhân, tối qua các huynh đệ hơi bị nóng trong nên…”
“Vậy cũng tốt! Trời lạnh, cứ nóng lên cho ấm người!”
Lâm Bắc Phàm vừa chạy ra một chỗ xa xa vừa nói: “Còn không mau lấy ra mà chiêu đãi đạo soái?”
“Vâng thưa phủ doãn đại nhân!”
Bọn lính canh bèn mở nắp, mùi hôi thối xộc lên và tỏa khắp phòng giam.
Dạ Lai Hương bịt mũi, trên mặt hắn ta là vẻ kinh hãi không thôi: “Lâm Bắc Phàm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì hả? Ta nói cho ngươi hay, ngươi đừng có mà làm bừa!”
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã chạy xa, hắn nói: “Dạ Lai Hương công tử, còn mới đó, nhân lúc nóng uống đi nhé!”
Dạ Lai Hương: “Đậu má!”
“Rào rào!”
“Rào rào!”
…
Dạ hương tươi mới cứ thế được đổ vào bên trong phòng giam.
Đạo soái Dạ Lai Hương trốn hết chỗ nọ đến chỗ kia, còn dùng cả kình khí để đánh bay dạ hương từ khắp mọi nơi.
Thế nhưng dạ hương không hề biến mất, chúng ở trên mặt đất, bám trên tường, bám trên trần nhà, chỗ nào cũng thấy!
Bên trong phòng giam đó kinh tởm vô cùng, mùi hôi thối không thể ngửi nổi khiến Dạ Lai Hương công tử mặt mày tái mét, đến mắt cũng trợn trắng cả lên.
“Lâm Bắc Phàm… khụ khụ… ngươi là cái tên khốn khiếp!”
“Ngươi không xong với ta đâu… khụ khụ!”
Lúc bấy giờ Lâm Bắc Phàm đã ra gần đến cửa, hai tay hắn che kín mũi, đoạn bảo: “Dạ Lai Hương công tử, hôm nay tâm trạng ngươi không tốt, thôi thì ngày mai ta lại đến thăm ngươi vậy! Ngươi tự bảo trọng nhé!”
“Lâm Bắc Phàm! Đ- má ngươi nhé…”
Phía sau đó toàn là những lời mắng chửi.
Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm lại tới.
Hắn chưa bước vào bên trong phòng giam thôi đã phải ngừng bước chân, bởi lẽ mùi trong đó đúng là quá khủng khiếp, còn khiếp hơn cả ngày hôm qua!
Lâm Bắc Phàm lập tức lấy hai tay che mũi lại: “Hay lắm, lên men luôn rồi!”
Bước vào phòng giam, Lâm Bắc Phàm trông thấy đạo soái Dạ Lai Hương mà sững sờ.
Chỉ thấy hắn co rúc vào một góc nhỏ sạch sẽ, hai tay bịt chặt mũi, sắc mặt vừa trắng vừa xanh, đôi môi tím tái như trúng độc, bên cạnh còn có một bãi nôn.
Thấy Lâm Bắc Phàm tới, hai mắt hắn ta bừng bừng lửa giận.
“Dạ Lai Hương công tử, ngươi thế nào rồi?”
Lâm Bắc Phàm bịt mũi, hỏi.
Dạ Lai Hương mở miệng ra là mắng: “Ngươi còn không biết ngại mà hỏi? Đây chính là chuyện tốt mà ngươi làm đấy! Mẹ nó…”
Lại là một tràng tiếng chửi.
Lâm Bắc Phàm yên lặng, đoạn cho người đẩy một xe dạ hương nữa đến.
Dạ Lai Hương công tử không còn mắng nổi nữa, mặt hắn ta tràn ngập vẻ kinh sợ: “Lâm Bắc Phàm, ngươi đừng có mà làm loạn! Kẻ sĩ chỉ có thể giết chứ không thể sỉ nhục, ngươi mà còn như vậy là ta vả mặt ngươi bây giờ đấy…”
“Đổ vào cho ta!”
Lâm Bắc Phàm ra lệnh, sau đó thì trốn ra một phía thật xa.
“Rào rào.”
“Rào rào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...