Lâm Bắc Phàm tính toán, không quá một năm thành phố này sẽ trở thành tòa thành kinh tế lớn của Đại Võ.
Mùa xuân tới rồi, việc quan trọng nhất vẫn là nghề nông, cày ruộng trồng lương thực để người nào cũng có cơm ăn mới có thể bàn đến việc khác.
Các loại kinh nghiệm trong lịch sử đã sớm chứng minh không có lương thực chống đỡ thì quốc gia không ổn định, kinh tế không thể phát triển.
Cứ nhìn vùng Giang Nam mà xem, bởi vì lương thực khan hiếm mà bây giờ đã xuất hiện lạm phát nghiêm trọng, giá lương thực cao mãi không hạ, toàn bộ hệ thống kinh tế đều sụp đổ, không ai được sống tốt!
Giang Nam vương vì nuôi lính riêng mà còn cướp đoạt lương thực của các thương nhân, khiến nền kinh tế liên tiếp gặp họa!
Cho nên kinh tế muốn tốt thì lương thực càng phải trồng tốt!
Lâm Bắc Phàm đã sử dụng xi măng xây dựng và tu sửa các loại công trình thủy lợi để thúc đẩy sản xuất lương thực.
Tiết kiệm thời gian, sức lực và tiền của, hiệu quả lại vô cùng tốt!
Những quan viên địa phương khác biết được đều xin được sử dụng xi măng.
…
Vì thế, xi măng được sản xuất từ xưởng xi măng ngoại trừ tám phần bán ra ngoài thì vẫn còn hai phần tự dùng, dùng để xây các công trình thủy lợi và tu sửa tường thành.
Để tăng thêm xây dựng, xi măng được sản xuất từ xưởng xi măng sẽ được vận chuyển đến các tòa thành thông qua tàu đệm khí và đường thủy.
Lấy Dân Tâm thành làm trung tâm, công cuộc xây dựng công trình thủy lợi quy mô lớn được tiến hành hừng hực khí thế, mọi người đều vô cùng bận rộn, ngược lại Lâm Bắc Phàm lại không bận cho lắm!
Trước đó khi xây dựng thành mới, hắn gần như bận đến mức không ngóc đầu lên được, có rất nhiều chuyện đều cần hắn lo liệu.
Nhưng sau khi thành phố được xây dựng thì cũng không cần nữa.
Phải quản lý tốt một thành phố thế nào thì mọi người đều vô cùng có kinh nghiệm, dưới tay hắn có nhiều quan viên như thế, kêu bọn họ tới làm là được, hắn chỉ cần kiểm soát tốt phương hướng chung là không thành vấn đề.
Tất cả đều phát triển tốt theo hướng ổn định.
Nhưng tình hình ở những nơi khác lại không ổn cho lắm.
Ở Ký Bắc, bởi vì nạn mã tặc trước đây nên rất nhiều người đã chạy đi, không còn bao nhiêu người cày cấy nữa, lương thực có hạn, kinh tế không thể phát triển, mọi người đều sống rất khó khăn.
Ký Bắc vương cũng như thế, toàn bộ vương phủ đều phải thắt lưng buộc bụng, nhưng hắn ta cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Bây giờ hắn ta cần phải phát triển một cách hèn mọn, phải đợi sau khi mọi người luyện xong Quỳ Hoa Bảo Điển mới có thể khởi binh chinh chiến.
Vùng Giang Nam, bởi vì không có lương thực nên toàn bộ nền kinh tế đóng băng.
Giang Nam vương khuyến khích mọi người cày ruộng và sản xuất lương thực, nhưng phần lớn nông dân đều bị Lâm Bắc Phàm vời đến kinh thành rồi, người cày cấy ít đi cho nên sức sản xuất mãi không tăng lên được.
Lương thực không đủ thì không có cách nào đánh trận.
Người ta canh phòng một mặt trận cũng có thể đập ngươi chết tươi!
Vùng Võ Tây, Võ Tây Vương là khó sống nhất.
Chuyện kho báu Tà Nguyệt trước đó dẫn đến việc Võ Tây vương hao tổn binh tướng, phần lớn lương thực đều bị đốt cháy, thiếu người lại thiếu lương thực, cuộc sống trôi qua vô cùng khó khăn.
Hơn nữa bây giờ hắn ta đã bị bộ hạ cũ của Tà Nguyệt vương triều nhìn trúng.
Trong một thôn trang nhỏ không có gì kỳ lạ ở vùng Võ Tây.
Tử Nguyệt công chúa đối diện với mọi người, nói với vẻ kích động: “Các vị, trải qua cố gắng hơn nửa năm này cũng đã đến ngày chúng ta lộ ra răng nanh rồi! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải chủ động tấn công, dùng lính của Võ Tây vương để huấn luyện lính của chúng ta, cuối cùng luyện ra một đội quân kiên cường dũng mãnh, giết Đại Nguyệt, phục hưng vương triều!”
“Giết Đại Nguyệt, phục hưng vương triều!”
“Giết Đại Nguyệt, phục hưng vương triều!”
Mọi người đều vô cùng kích động.
Bọn họ đợi lâu như vậy, đánh đổi nhiều như vậy cũng nên đến lúc thu hoạch rồi!
“Công chúa, chúng ta đã nhận được tin tức! Hoàng hôn ngày mai, Võ Tây vương có một đội quân đi qua Đại Lương thôn, khoảng ba nghìn người, đây chính là thời cơ tuyệt vời cho chúng ta ra quân!” Một người kích động báo cáo.
“Tốt! Đây chính là lần hành động đầu tiên của chúng ta, vô cùng quan trọng, tất cả hành động nghe theo chỉ huy!”
Ngày hôm sau, bộ hạ cũ của Tà Nguyệt dẫn đầu đội ngũ mai phục ở Đại Lương thôn.
Mắt thấy một đội quân mặc áo giáp đen cưỡi những con ngựa lớn cao to, uy phong lẫn liệt, chậm rãi đi lại, chuẩn bị dựng trại nghỉ ngơi, nhóm lửa nấu cơm.
“Bên đối phương người ngựa đều đã thấm mệt, đây là thời cơ tốt để ra tay!”
Tử Nguyệt công chúa vung tay một cái, quát: “Lên!”
Từ trong bụi cỏ đột nhiên có một đám người nhảy ra, nhanh chóng bắn tên.
“Vút vút vút…”
Sau một lượt mưa tên đã giết chết mấy chục người.
“Có mai phục! có mai phục!”
“Giết cho ta!”
Đội quân phản ứng nhanh chóng, cầm vũ khi lên lao tới thật nhanh.
Thế nhưng đám người bắn tên này sau khi bắn tên xong đã vung chân lên chạy mà không hề do dự, động tác vô cùng nhanh.
Người bên quân đội cho dù có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...