Tại Kí Bắc, bên trong mật thất của một tòa đại viện.
Kí Bắc vương cười ha ha, hắn ta bước vào, hỏi một nam tử trung niên đang ngồi dưỡng thương một cách đầy quan tâm: “Lãnh môn chủ, tĩnh dưỡng hai tháng nay rồi, ngươi thấy khỏe hơn chưa? Có cần bản vương thu thập thêm vài thiên tài địa bảo không?”
“Đa tạ vương gia đã quan tâm, bản tọa đã khỏi hẳn rồi!”
Nam tử trung niên kia mỉm cười.
Người này chính là môn chủ Thiên Môn, kẻ đã bị trọng thương và chạy thoát.
Hôm ấy sau khi tháo chạy, hắn ta vô tình chạy tới Kí Bắc và được Kí Bắc Vương thu nhận.
Một kẻ muốn lợi dụng sức mạnh của đối phương, một kẻ muốn lợi dụng quyền thế của đối phương, thế là bọn họ bèn bắt tay cấu kết với nhau.
“Thấy khỏe hơn là tốt, bản vương yên tâm rồi, ha ha!”
Kí Bắc vương bật cười: “À đúng rồi Lãnh môn chủ này, mới nãy bản vương được hay một tin có liên quan đến Tịch Tà Kiếm Phổ của các ngươi đấy, bản vương không biết có nên nói hay không?”
“Tịch Tà Kiếm Phổ?”
Môn chủ Thiên Môn híp mắt lại, bởi vì Tịch Tà Kiếm Phổ mà hắn ta mới ra nông nỗi này.
“Vương gia, giữa chúng ta còn phải khách sáo vậy sao? Có gì mời vương gia cứ nói!”
“Nói cũng phải, giữa chúng ta vốn cứ nói thẳng là được rồi!”
Sắc mặt Kí Bắc vương trở nên nghiêm túc: “Môn chủ Thiên Môn, tin tức mà bản vương vừa nhận được là Tịch Tà Kiếm Phổ của môn phái các ngươi tái xuất giang hồ rồi! Cũng bởi vì Tịch Tà Kiếm Phổ mà rất nhiều vụ tranh đấu, giết chóc xuất hiện trong giang hồ!”
Tiếp đó, Kí Bắc vương kể lại tình hình một cách tỉ mỉ.
“Một tháng trước, Bình Uy Cục – một tiêu cục rất có danh tiếng trong giang hồ đã bị kẻ thù Kim Đao môn tiêu diệt bởi Tịch Tà Kiếm Phổ! Thiếu chủ tiêu cục đã chạy trốn không biết tung tích!”
“Tại hồ Kim Long, hai bang phái Giao Long và Phi Ngư cũng tranh đấu vì Tịch Tà Kiếm Phổ! Do không có ai tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ nên Phi Ngư đã bị đối phương đánh bại, chỉ còn vài người thoát nạn! Nghe đâu về sau bọn họ cũng tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ hòng báo thù Giao Long!”
“Còn có…”
…
Kí Bắc vương kể từng chuyện một.
“Tình hình bây giờ càng lúc càng nghiêm trọng, trụ trì Thiếu Lâm Tự đã mở võ lâm đại hội, kêu gọi mọi người không nên tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ nữa, nhưng vẫn không thể ngăn cản việc Tịch Tà Kiếm Phổ lan rộng! Cũng vì thế mà giang hồ trở nên loạn lạc, tranh đấu giết chóc kịch liệt vô cùng!”
Nghe xong, môn chủ Thiên Môn bật cười: “Báo ứng, đây chính là báo ứng! Hồi đầu khi liên minh với nhau để hủy diệt Thiên Môn ta đáng ra bọn họ phải nghĩ đến ngày hôm nay! Nói bản tọa là tà môn ngoại đạo ư? Hừ! Các ngươi mới chính là tà môn ngoại đạo! Mà tà môn ngoại đạo thì phải chết, tất cả các ngươi đều đáng chết, ha ha!”
Tiếng cười của hắn ta tràn ngập vẻ thỏa thích khi xả được mối hận!
Hắn ta liếc nhìn Kí Bắc vương ở bên cạnh, đoạn đắc ý nói: “Vương gia, vương gia có biết Tịch Tà Kiếm Phổ là một môn công pháp như thế nào không?”
Kí Bắc vương vội nói: “Nghe đâu đó là một tà công, những người tu luyện công pháp này đều phải tự thiến thì mới luyện được! Sau khi tu luyện, thực lực gia tăng nhanh chóng, ba ngày trở thành Cửu Phẩm, một tháng thành Bát Phẩm, ba tháng là có thể luyện lên Thất Phẩm! Tốc độ tu luyện nhanh kinh người nên rất nhiều người đều không kìm lòng được mà tu luyện ma công!”
“Có điều nghe đâu sau khi tu luyện môn công pháp này, tính tình sẽ thay đổi cực lớn, trở nên khát máu hơn, giết người vô số! Thế nên rất nhiều vụ thù hằn, giết chóc trong giang hồ đều bắt nguồn từ nguyên nhân này!”
Môn chủ Thiên Môn vừa cười vừa lắc đầu: “Vương gia, vương gia chỉ biết một mà không biết hai rồi! Môn công pháp này không chỉ khiến tính tình người ta thay đổi thôi đâu, hậu quả của nó còn nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều!”
“Nguyện được nghe tỏ tường!”
Kí Bắc vương ngồi xuống, nghe một cách nghiêm túc.
“Thực lực không phải thứ gì muốn có là có, muốn đạt được thì bắt buộc phải bỏ ra điều gì đó! Môn công pháp Tịch Tà Kiếm Phổ này dù có tốc độ tu luyện như thần song muốn tu luyện thì phải đánh đổi cả sinh mạng của mình!”
“Theo như những gì bản tọa quan sát và đánh giá trong thời gian dài, Tịch Tà Kiếm Phổ có thể tu luyện đến cảnh giới Cửu Phẩm và sẽ tổn thọ mười năm! Nếu tu luyện đến cảnh giới Bát Phẩm thì sẽ tổn thọ ba mươi năm! Tu luyện đến Thất Phẩm thì tuổi thọ chẳng còn là bao, thậm chí sợ là chỉ còn chưa đầy một năm! Nếu thiên tư xuất sắc thì có thể tu luyện đến Tiên Thiên, ngày thành công cũng chính là ngày bỏ mạng.”
Kí Bắc vương kinh sợ, mồ hồi túa ra như tắm: “Thâm độc vậy sao?”
“Đương nhiên, bản tọa đâu cần phải lừa gạt vương gia làm gì!”
Môn chủ Thiên Môn cười một cách lạnh lùng: “Nói theo cách khác thì môn công pháp này càng tu luyện nhanh thì càng chết nhanh! Thế nhưng không luyện thì đồng nghĩa với việc sẽ bị người khác bắt nạt, môn phái bị hủy diệt! Ha ha!”
Cả người Kí Bắc vương ướt đẫm mồ hôi! Đây quả đúng là một môn tà công!
Luyện thì chết, không luyện cũng phải chết, tất cả mọi người đều bị tính kế đến chết!
Có thể nói từ khi Tịch Tà Kiếm Phổ hoành hành, thứ mà nó mang lại chỉ có giết chóc chứ không có gì khác!
“Lãnh môn chủ, kiếm phổ này do ngươi sáng tạo ra hả?”
Kí Bắc vương hỏi.
Môn chủ Thiên Môn lắc đầu, hắn ta nói một cách tiếc nuối: “Không phải do bản tọa sáng tác mà bản tọa chỉ có được một cách vô tình thôi! Ban đầu bản tọa định dựa vào môn công pháp này để giành cơ hội đứng đầu giang hồ, song tiếc thay!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...