Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu: “Đúng là một ngày xây được một dãy nhà ạ!”
“Ái khanh, giờ tổng cộng đã có bao nhiêu ngôi nhà rồi?”
“Bệ hạ, hiện giờ tổng cộng có hai vạn ngôi nhà, đã giải quyết được vấn đề nhà ở cho khoảng sáu vạn người!”
“Ừm, rất tốt!”
Nữ đế hài lòng vô cùng.
“Sản lượng xi măng vẫn đủ chứ?”
Nữ đế lại hỏi.
“Tình hình vẫn khá là căng ạ! Nếu không phải sản lượng xi măng có vấn đề thì hiện giờ vi thần đã có thể xây được năm vạn ngôi nhà rồi!”
“Thế thì tiếp tục khai thác, cần gì thì cứ nói với trẫm!”
“Đa tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay cười.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nữ đế nhắc đến chuyện các phiên vương kinh doanh xi măng bèn không nhịn được mà cười.
“Ái khanh, ngươi nói đúng thật đấy!”
“Các thúc thúc của trẫm dù có xi măng trong tay nhưng cũng chẳng làm nên chuyện gì!”
“Một người thì dọa cho chỗ thương nhân ít ỏi còn lại chạy mất! Một người thì muốn đổi xi măng lấy lương thực, cuối cùng sự việc không thành bèn đi cướp! Còn một người thì mở chiêu thương đại hội, nhưng chẳng ai thèm tới!”
“Ha ha! Đúng là quá buồn cười, những chuyện mà bọn họ làm đủ để trẫm cười mất mấy ngày!”
“Đúng là buồn cười thật ạ!”
Lâm Bắc Phàm cũng thấy chuyện các phiên vương làm chẳng khác gì một trò hề. Bọn họ tưởng có được xi măng là có thể thỏa thích theo ý mình hả? Bọn họ cũng chẳng nhìn xem bản thân mình ra sao!
Địa bàn của mình thì bị chính mình làm loạn, nhân phẩm cũng không được, ai dám làm ăn với bọn họ?
Các thương nhân đều là những người thông minh, bọn họ biết tận dụng cái lợi và tránh đi cái hại, tình huống có điểm bất thường là lập tức chạy! Như ở chỗ hắn đã tiếp nhận rất nhiều thương nhân chạy nạn.
Tới buổi trưa, mọi người đều nghỉ tay ăn cơm.
Nhìn mọi người ăn cơm một cách ngon lành, nữ đế thở dài một hơi: “Suy cho cùng thì vấn đề ở nước ta vẫn là lương thực, là miếng cơm ăn! Chỉ cần bách tính có cơm ăn, được ăn no thì nước ta sẽ vững như núi Thái Sơn!”
“Trước kia do có bọn mã tặc nên người dân Kí Bắc không có cơm mà ăn, dẫn đến trở thành dân lưu lạc phải tới những nơi khác. Ruộng điền của Kí Bắc phần lớn đều bị bỏ hoang, kinh tế đi xuống!”
“Còn ở Giang Nam do có lũ lụt nên bách tính không có lương thực, mà Giang Nam vương lại không chịu nhả lương thực nên mới xuất hiện tình trạng dân gặp nạn! Tới nay, Giang Nam không chỉ thiếu thốn lương thực mà còn không có dân canh tác ruộng đồng, kinh tế cũng đi xuống!”
“Ở Võ Tây cũng vậy! Nếu không phải Võ Tây vương sở hữu đại quân lên đến trăm vạn người, trấn áp tất cả thì Tây Võ đã loạn từ lâu rồi!”
“Còn triều đình chúng ta có lương thực nên năm nay vẫn phát triển đều.”
“Bệ hạ nói chí phải!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu.
…
“Lương thực là thứ vô cùng quan trọng! À đúng rồi, ái khanh…”
Nữ đế quay đầu, hỏi đầy quan tâm: “Hiện giờ tình hình nghiên cứu lúa nước của ngươi thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm trở nên nặng nề: “Bệ hạ, hiện giờ đang nghiên cứu đến bước quan trọng, thiếu mất một thứ vô cùng then chốt! Nếu như không giải quyết vấn đề này thì không thể vượt qua bước nghiên cứu này!”
“Thiếu thứ gì?”
Nữ đế lại càng quan tâm hơn.
“Thiếu tiền!” . ngôn tình ngược
Nữ đế: “…”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lại càng nặng nề hơn: “Nghiên cứu lúa nước là một công trình nghiên cứu to lớn liên quan đến cả nghìn vạn dân, cần rất nhiều ngân lượng! Tiền không đủ thì khó nghiên cứu tiếp lắm ạ!”
Khóe miệng nữ đế giật giật: “Thiếu bao nhiêu?”
Hai mắt Lâm Bắc Phàm như lóe sáng: “Bệ hạ, chỉ cần có một nghìn vạn lượng kinh phí nghiên cứu thì vi thần tin chắc sang năm là có thể nghiên cứu ra sản lượng lúa nước đáng kinh ngạc đấy ạ!”
Khóe miệng nữ đế lại càng giật mạnh hơn, cái tên khốn khiếp này lại nhân cơ hội để tham tiền nữa rồi!
Ngươi đã tham nhiều tiền thế rồi mà vẫn chưa đủ hay sao?
Có điều lần này nữ đế không từ chối trực tiếp, nàng suy nghĩ hồi lâu. Bởi lẽ gần một năm nay Lâm Bắc Phàm đã cố gắng rất nhiều để chứng minh năng lực của bản thân.
Thần khí phi thiên khinh khí cầu, thuyền đệm hơi, rồi chuyện xây nhà bằng xi măng, tất cả đều nhờ hắn, hơn nữa những chuyện này đều có hiệu quả kinh người!
Lúa nước mà hắn nói không phải là không có cách để thực hiện!
Nếu như nghiên cứu được thì sản lượng lương thực của Đại Võ có thể tăng thêm năm mươi phần trăm!
Có thể giải quyết được vấn đề cơm ăn cho bao nhiêu người dân mới là thần khí trấn quốc chân chính!
“Được rồi, một nghìn vạn thì một nghìn vạn! Năm sau lúc dự tính quốc khố, trẫm có cố cũng phải góp đủ cho ngươi, được chưa?”
Nữ đế nói, nghe giọng điệu của nàng không được tốt cho lắm.
“Đa tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm cười híp cả mắt.
Đi kiểm tra xong, nữ đế lại trở lại hoàng cung xử lí chính vụ. Cứ thế mấy ngày trôi qua, Quách đầu mục của Lục Phiến Môn lại tới tìm Lâm Bắc Phàm uống rượu.
Lâm Bắc Phàm về trễ: “Quách đại nhân, thật ngại quá, dạo này bận bịu, mong ngươi lượng thứ cho!”
“Lâm đại nhân không cần xin lỗi, bản quan hiểu mà! Hiện giờ ngươi đang lo chuyện thành mới, bao nhiêu việc đổ lên đầu nên không có thời gian ấy mà! Ha ha!”
Quách đầu mục nói.
“Ha ha, đa tạ Quách đại nhân đã thấu hiểu!”
Lâm Bắc Phàm cười lớn.
“Thật ra đôi khi bận chút cũng tốt! Làm quan càng bận thì tương lai càng rộng mở!”
Quách đầu mục nói, trong giọng nói tràn ngập vẻ ngưỡng mộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...