Những phiên vương nhỏ khác cũng như vậy! Tất cả đều trở thành trò cười cho người trong thiên hạ.
“Kí Bắc vương nực cười quá đi mất, muốn mua xi măng để kiếm tiền mà lại dọa các thương nhân còn lại chạy mất!”
“Giang Nam vương cũng thế, lại còn muốn đổi xi măng lấy lương thực! Người ta cơm còn chẳng ăn đủ no chứ làm gì nghĩ đến việc xây nhà? Kết quả ý kiến bất đồng bèn đi cướp, ép thương nhân tại Giang Nam đến phát điên!”
“Kẻ nực cười nhất chính là Võ Tây vương! Bản thân hắn ta là người như thế nào hắn ta còn không rõ sao? Ai dám làm ăn buôn bán với hắn ta?”
“Những phiên vương khác cũng không được, không cầm cự được thị trường xi măng đâu!”
…
Mà lúc bấy giờ, các thương nhân đã đến bước đường cùng, tất cả đều tới kinh thành.
“Cha ơi, sao lại phải tới kinh thành?”
“Ở lại cũng chẳng còn đường sống nữa rồi, chỉ đành tới kinh thành tìm kế sinh nhai thôi!”
“Nhưng chẳng phải cha vẫn luôn bảo kinh thành toàn lũ tham quan, quyền quý hoành hành, ở nơi đó đâu có làm ăn được gì?”
“Đó là trước kia, hiện giờ thì ngược lại rồi! Khắp Đại Võ chỗ nào cũng loạn lạc, chỉ có kinh thành là tương đối an toàn thôi! Nếu chúng ta ở lại đây thì đến mạng cũng chẳng còn! Nhưng nếu tới kinh thành, chúng ta có thể làm dân gặp nạn, cố kiếm miếng cơm ăn!”
“Nghe đâu người ta đang xây dựng thành mới ở kinh thành đấy, có cả trăm vạn nhân công, còn có rất nhiều thương nhân. Chính sách dành cho thương nhân cũng khá tốt, đối với chúng ta mà nói thì đây có lẽ chính là một con đường sống!”
“Cha nói phải, chúng ta tới kinh thành!”
…
Trừ các thương nhân ra còn có rất nhiều dân thường nghèo đói nghe nói trăm vạn dân gặp nạn ở kinh thành có công việc có cơm ăn, cuối cùng còn có nhà để ở nên cũng kéo nhau tới kinh thành.
Dường như đang có một cỗ thế lực lớn chầm chậm đổ dồn về kinh thành!
Kẻ được lợi nhất chính là Lâm Bắc Phàm và triều đình phía sau hắn. Hôm ấy, Lâm Bắc Phàm đang kiểm tra tình hình xây dựng, một binh lính chạy tới bẩm báo với hắn.
“Phủ thừa đại nhân, có vài thương nhân tới từ Kí Bắc quyên góp rất nhiều đồ như lương thực, củi dầu, bông vải, tổng cộng hai mươi xe, hi vọng có thể gặp đại nhân!”
“Gặp ta ư? Thú vị thật đấy!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đúng lúc bản quan đang rảnh, đi gặp bọn họ vậy!”
Lâm Bắc Phàm ra bên ngoài thành thì thấy vài thương nhân như lời binh sĩ kia nói, hắn bảo: “Chế độ quyên tặng của chúng ta đã kết thúc! Các ngươi có quyên góp những thứ này thì cũng không có hồi báo gì đâu!”
“Thảo dân biết, nhưng pháp luật cũng không nằm ngoài vòng tình cảm con người! Chúng thảo thân quyên tặng đồ vật nhưng không cầu nhiều, chỉ hi vọng đại nhân châm chước cho!”
Trông mấy thương nhân kia rất thành khẩn.
“Các ngươi muốn gì, nói ra ta xem nào?”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười
“Khởi bẩm phủ thừa đại nhân, chúng thảo dân đều chạy nạn từ Kí Bắc đến nên muốn xin một chốn nương thân cho mình và gia đình! Nhà ở không cần quá lớn, nhà xi măng thôi là được rồi, mong đại nhân thành toàn!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Yêu cầu của các ngươi rất đơn giản, có thể đáp ứng được!”
Mấy thương nhân từ Kí Bắc hớn hở: “Đa tạ đại nhân!”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại gặp thêm rất nhiều những thương nhân khác.
Về cơ bản thì bọn họ đều là người từ nơi khác đến, quyên góp tiền và đồ vật với mong muốn được có một ngôi nhà ở nơi đây để sống.
Không thể không nói, đám thương nhân này quá nhanh trí.
Nhà ở tại kinh thành rất đắt, bọn họ không mua nổi nên chạy tới chỗ hắn để ở.
Nhà xi măng của hắn muốn có bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, một ngày có thể xây được cả trăm, cả nghìn ngôi, mà giá tiền là không quá đắt.
Lâm Bắc Phàm cũng vui vẻ thu nhận bọn họ, việc xây dựng thành thị không chỉ cần nhân công mà còn cần những nhân tài khác nữa.
Lâm Bắc Phàm nhận hết, chỉ cần có cống hiến là hắn sẽ không từ chối. Số lượng thương nhân trở nên nhiều hơn, việc kinh doanh buôn bán cũng bắt đầu xuất hiện.
Song tiếc rằng phần lớn những người ở đây đều là dân gặp nạn, trong người chẳng có tiền nên không thể mua hàng.
“Có thể phát chút tiền lương để kích thích kinh tế tại thành mới!”
Lâm Bắc Phàm tự nhủ, một thành phố muốn phát triển thì không thể không có kinh tế, mà muốn có kinh tế thì phải có tiền.
Có tiền thì mới mua hàng được, như vậy mới có được kinh tế.
Nếu kinh tế phát triển thì mọi người mới có một cuộc sống tốt.
Hiện giờ các điều kiện đã dần chín muồi nên hắn cần có yếu tố con người can thiệp vào để kích thích kinh tế thị trường, để cả thành phố được vận hành một cách có hiệu quả, đem lại lợi ích cho mọi người.
Lúc này, có tiếng nói vang vọng từ phía xa truyền tới.
“Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hóa ra là nữ đế tới!
Từ lúc thành mới bắt đầu thi công xây dựng, cứ hai ba ngày là nữ đế lại tới kiểm tra.
Nhìn mọi người bừng bừng sức sống, có cơm ăn có áo mặc, nhìn những tòa nhà mới mọc lên, trong lòng nữ đế thỏa mãn vô cùng.
“Tham kiến bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Ái khanh, không cần đa lễ!”
Nữ đế vừa nhìn vừa tặc lưỡi: “Ái khanh à, chỗ này của ngươi mỗi ngày lại xây thêm được một dãy nhà hả! Trẫm nhớ hai hôm trước lúc tới, nơi đây hãy còn là một mảnh đất trống! Ấy mà giờ đã là từng dãy nhà ở, nhìn chẳng thấy điểm kết thúc!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...