Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

“Bỏ đi, hôm nay không nói đến bọn họ!”

Gia Cát tiên sinh chuyển đề tài, lộ ra nụ cười mỉm tự cho là thân thiết: “Hôm nay lão phu gọi các ngươi tới đây là có một tạo hóa giao cho các ngươi, chỉ cần các ngươi nắm thật chặt, chắc chắn có thể tiền vào như nước, ngày kiếm được đấu vàng!”

“Gia Cát tiên sinh, là tạo hóa gì vậy?” Có người hỏi.

“Thần khí xây nhà xi măng, đã nghe nói tới chưa?”

Gia Cát tiên sinh nói vơi giọng điệu dụ dỗ: “Vương phủ chúng ta cũng có thể sản xuất ra xi măng cho nên cơ hội phát tài của các ngươi sẽ tới thôi!”

Sau khi dặn dò chuyện này xong, Gia Cát tiên sinh rời đi với vẻ hài lòng thỏa mãn.

Hắn ta tin rằng sau khi mấy thương nhân này biết mình có cơ hội nhận được độc quyền bán xi măng nhất định sẽ mừng rỡ như điên, cảm kích vô cùng.

Như vậy hắn ta cũng tiện ăn nói với vương gia.

Thế nhưng sau khi hắn ta rời đi, các thương nhân có mặt ở đó đều mang vẻ mặt khổ sở.

“Sớm biết thế này chúng ta cũng chạy luôn cho rồi!”


“Còn nói cho chúng ta độc quyền tiêu thụ xi măng nữa chứ? Hừ, rõ ràng là muốn moi tiền từ trên người chúng ta thì có!”

“Đúng đó, muốn nhận được độc quyền bán xi măng nhất định phải trả bằng rất nhiều vật tư trước, nhưng trải qua nạn toán cướp cưỡi ngựa đó, chúng ta nào còn tiền của gì nữa đâu?”

“Cho dù nhận được độc quyền bán xi măng nhưng đến đâu cũng toàn người nghèo, chúng ta có thể bán được ở đâu đây?”

“Vương gia, là ngươi muốn qua cầu rút ván, ép chúng ta chết đấy nhé!”

“Chỉ sợ phát tài rồi lại có một toán cướp nữa mất! Ôi, ngày tháng này thật sự không có cách nào sống mà!”

...

Lúc này, một thương nhân lớn tuổi cắn răng nói: “Cac vị đồng liêu, bây giờ chạy vẫn còn kịp, còn không chạy nữa chúng ta thật sự không còn đường sống đâu!”

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật mạnh đầu.

Ngày hôm sau, trong vương phủ.

Ký Bắc vương lại gọi Gia Cát tiên sinh tới.

“Quân sư, bây giờ tình hình thế nào rồi? Bản vương muốn nghe lời thật, đừng hòng lừa ta!”

Lần này, Gia Cát tiên sinh tràn đầy tự tin, vỗ ngực nói: “Vương gia, ngươi yên tâm, thật ra tối qua đã có vài thương gia liên lạc với ta, nói rất có hứng thú với xi măng, qua thời gian một nén nhang nữa là bọn họ sẽ dắt tay nhau tới đây ngay!”

“Thật sao? Bản vương vừa vặn có thời gian đợi cùng ngươi!” Ký Bắc vương tươi cười hớn hở.

Kết quả, thời gian một nén nhang trôi qua mà vẫn không thấy một bóng ma nào như cũ.

Lại qua thêm một nén nhang nữa, vẫn không thấy một ai cả.

Sắc mặt của Ký Bắc vương dần u ám hẳn đi, ánh mắt nhìn Gia Cát tiên sinh tràn đầy sự giận dữ...


Gia Cát tiên sinh hoang mang nói: “Vương gia, có khả năng bọn họ có chuyện nên tới trễ, thuộc hạ sẽ cho người đi giục bọn họ nhay!”

Kết quả người đi gọi rất nhanh đã chạy về: “Gia Cát tiên sinh, không hay rồi, thuộc hạ tới nhà bọn họ và cả cửa hàng lại phát hiện ra vườn không nhà trống, bọn họ đều... chạy hết cả rồi!”

“Cái gì? Chạy rồi?” Gia Cát tiên sinh ngã quỵ.

Các phiên vương khác cũng không có kết cục tốt đẹp gì cho cam.

Vùng Giang Nam là nơi thương nhân tập trung, theo lý mà nói chắc hẳn có thể tìm được người bán xi măng.

Nhưng Giang Nam vương lại mang vẻ mặt nhăn nhó như khổ qua.

Mới đầu hắn ta gửi lời mời bán xi măng tới các phú thương lớn cũng nhận được sự hưởng ứng khá tích cực.

Nhưng vừa nghe nói chỉ có thể dùng lương thực để trao đổi sắc mặt lập tức thay đổi ngay, tất cả đều từ chối hết, vì vừa qua nạn lũ lụt lại trải qua một trận hỏa hoạn ngút trời đó nên lương thực ở Giang Nam có thể nói là vật phẩm khan hiếm, giá cả thậm chí đắt gấp ba, bốn lần giá bình thường, có giá mà không có thị trường khiến rất nhiều người đều không ăn được lương thực.

Ngay cả các phú thương cũng không có nhiều lương thực trong tay, chỉ có thể cung ứng cho người của mình, mà lúc này, Giang Nam vương lại muốn dùng xi măng để đổi lấy lương thực, đây không phải là kiếm chuyện hay sao?

Người có thể không ở nhà nhưng không thể không ăn cơm!

Vì thế hai bên làm ầm lên tách ra, xi măng bán ra cũng tan tành.

Lúc này, Vương Phú Quý đi vào với vẻ sầu khổ.


Giang Nam Vương mang theo hy vọng hỏi: “Thế nào rồi, bọn họ có đồng ý không? Bản vương đã giảm giá bán xi măng rồi đó!”

Vương Phú Quý nhún vai, vẻ mặt chua chát: “Vương gia, bọn họ vẫn không chịu đổi, nếu dùng tiền ngược lại còn được!”

Giang Nam vương tức muốn xỉu ngang: “Bản vương thiếu tiền sao? Bản vương thiếu là lương thực kia kìa! Ngươi về nói với bọn họ bản vương chỉ cần lương thực! Chỉ cần lương thực! Chỉ cần lương thực!”

Lúc này, một tướng quân chạy vào: “Vương gia, lương thực đã không đủ nữa, còn không ăn cơm nữa thì binh lính bên dưới sẽ gây chuyện mất, phải làm thế nào mới được đây ạ?”

Trong mắt Giang Nam vương bốc hỏa: “Nếu bọn chúng đã không chịu phối hợp vậy bản vương chỉ có thể cướp!”

Cuối cùng, vụ kinh doanh xi măng vẫn không thành công, nhưng Giang Nam vương lại cướp sạch lương thực của các thương nhân, dẫn đến việc các thương nhân dám giận mà không dám nói, biến thành trò cười.

Vùng Võ Tây.

Dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của Võ Tây vương, Phượng Sồ tiên sinh đã tổ chức đại hội chiêu mộ thương nhân vô cùng hoành tráng.

Kết quả hôm đại hội ấy chẳng có một ma nào tới, trở nên vô cùng quạnh quẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui