Ai có thể ngờ được nửa tháng trước bọn họ vẫn còn là dân tị nạn sống lang thang, nhịn đói nhịn khát!
Cuộc sống bây giờ còn thoải mái hơn khi bọn họ ở Giang Naml
Ánh mắt bọn họ không kìm được mà nhìn về phía người trẻ tuổi đang cười nói vui vẻ giữa các thương nhân kia.
Chính vị đại nhân trẻ tuổi đó đã cứu bọn họ ra khỏi vực sâu, lại mang tới tất cả những điều tốt đẹp này cho bọn họ!
Cảm ơn ngươi, phủ thừa đại nhân!
Bây giờ Lâm Bắc Phàm thật sự quá bận!
Ngoại trừ phải quản lý Quốc Tử Giám và quản lý các sự vụ trong kinh thành ra thì bây giờ còn phải bận xây dựng thành mới!
Không có phương diện nào có thể tách rời khỏi hắn.
Cũng may hẳn là một Tông Sư, sức lực dồi dào, thể lực căng tràn, bằng không thật sự có thể mệt xỉu ngang mất!
Nhưng cho dù là như thế hắn vẫn vô cùng mệt mỏi, đặt biệt là khi đối diện với nữ nhân.
Lúc này Lý Sư sư và Lý Ngọc Tâm bưng một bát canh hạt sen cùng nhau đi vào.
Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm lập tức tái nhợt hơn một phần.
Lý Sư Sư đau lòng nói: “Tướng công, nghỉ ngơi một lúc trước đi, uống ít canh rồi hãng tiếp tục làm việc!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Công vụ còn chưa làm xong, không thể nghỉ ngơi được!”
Lý Sư Sư oán trách một tiếng: “Bận đến đâu cũng phải chăm sóc tốt cho cơ thể mình chứ, mấy công vụ này để ngày mai làm cũng chưa muộn, bây giờ việc quan trọng nhất của ngươi là phải nghỉ ngơi cho tốt!”
Nói xong, nàng đặt công vụ trước mặt Lâm Bắc Phàm qua một bên, kêu hắn nghỉ ngơi uống canh trước.
Sau khi Lâm Bắc Phàm uống được vài ngụm đã no.
Lúc này, Lý Ngọc Tâm lặng lẽ đi ra sau lưng hắn, giúp hắn ấn huyệt Thái Dương để hắn thoải mái hơn.
Lâm Bắc Phàm lại ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc đó, ngửi rồi lại thấy vô cùng dễ chịu, hắn nhắm mắt nói: “Ngọc Tâm cô nương, cảm ơn nhé, vất vả cho ngươi rồi!”
“Đại nhân mới là người vất vả chân chính!”
Lý Ngọc Tâm nói với vẻ đau lòng: “Đại nhân vì thu xếp cho trăm vạn dân tị nạn mà đi sớm về khuya, thức khuya dậy sớm, chút vất vả này của dân nữ có tính là gì, đại nhân, sau này mỗi ngày dân nữ đều sẽ tới đây mát xa cho ngươi một lần!”
“Cảm ơn Ngọc Tâm cô nương.” Lâm Bắc Phàm cảm động đáp.
“Không cần cảm ơn, đây là việc dân nữ nên làm.” Trong lòng Lý Ngọc Tâm rất mừng rỡ.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm cảm giác được trên chân khác thường, mở mắt ra nhìn lại phát hiện thấy Lý Sư Sư đang siết nắm tay nhỏ, giúp hắn xoa bóp cơ bắp ở chân, mới hỏi: “Sư Sư, ngươi đang làm gì thế?”
Lý Sư Sư cười đáp: “Tướng công, đây là tay nghề ta mới học được của Ngọc Tâm đó! Khoảng thời gian này ngươi vất vả quá, chạy lên chạy xuống miết, thiếp thân giúp ngươi xoa bóp chân, hy vọng ngươi sẽ thoải mái hơn!”
“Sư Sư, ngươi đúng là người vợ tốt của tal”
Lúc này, tiểu quận chúa ồn ào chạy vào: “Lâm Bắc Phàm! Lâm Bắc Phàm..."
Kết quả nhìn thấy một màn kinh hãi này, cả người Lâm Bắc Phàm xui lơ trên ghế, sắc mặt nhợt nhạt như quỷ vậy!
Trước mặt tiểu quận chúa toàn dấu chấm hỏi.
Hắn bị sao thế nhỉ?
Mới một ngày không gặp sao đã yếu như vậy rồi sao?
Có phải tối qua lại lén lút rúc ở cái chỗ khỉ gió nào rồi không?
“Lâm Bắc Phàm, ngươi... sao thế?” Tiểu quận chúa thận trọng hỏi.
“Mấy ngày nay tướng công bận chuyện xây thành mới cho nên rất mệt!” Lý Sư Sư thở dài một tiếng.
“Hóa ra là như vậy!”
Tiểu quận chúa ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Bắc. Phàm, nhìn bộ dáng chỉ muốn chết quách đi cho xong này của hắn, có hơi đau lòng hỏi: “Lâm Bắc Phàm, bây giờ ngươi thấy sao rồi, có cần ta gọi ngự y tới khám cho. ngươi không?”
Lúc này, Lâm Bắc Phàm duỗi bàn tay yếu ớt về phía nàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Tiểu quận chúa chớp mắt, hỏi với vẻ khó hiểu.
“Ta mệt lắm, đưa cái mặt nhỏ của ngươi tới cho ta nhéo một cái!”
Tiểu quận chúa: “...
Vừa định nổi giận nhưng nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của hắn, nghĩ đến nỗi khổ mấy ngày nay mà hắn phải chịu, tiểu quận chúa lại mềm lòng, nói: “Chỉ nhéo. một cái thôi đó, không cho phép nhiều hơn đâu!” “Tiểu quận chúa, ngươi thật tốt!”
Vì thế Lâm Bắc Phàm nhéo mặt tiểu quận chúa, nhắm mắt lại lén cười, nảy thật, thú vị phết!
Không lâu sau, Đại Lực đi vào: “Thiếu gia, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đại nhân tới, có chuyện muốn gặp ngươi!”
Lâm Bắc Phàm vô cùng ngạc nhiên, từ khi hắn vào. triều làm quan cho tới nay, vị quan lớn đầu tiên mà hắn đắc tội chính là Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu, hai người có thể nói là kẻ thù chính trị, là loại cả đời không bao giờ qua lại với nhau ấy!
Không ngờ lại có một ngày đối phương sẽ tới tìm hắn!
“Đại Lực, ngươi đi nói với hắn ta đợi một lúc, thuận tiện pha một cốc trà, lát nữa ta sẽ tới!”
“Vâng, thưa thiếu gia!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...