Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Sắc mặt mọi người thay đổi.

Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Chuyện Đường Châu ngày trước, ba vạn binh sĩ vì bị khấu trừ quân lương, không được ăn cơm nên đã nổi dậy khởi nghĩa, phản lại Đại Võ ta! Huống hồ đây chỉ là một đám dân tị nạn sắp mất cả mạng?”

“Dân luôn coi trọng lương thực! Bọn họ đã không được ăn cơm trong nhiều ngày rồi, đến mạng cũng sắp mất nên còn có thể làm gì nữa? Chỉ còn cách tạo phản thôi! Không tạo phản thì chỉ còn đường chết! Mà tạo phản thì biết đâu sẽ có đường sống!”

“Hỏi các vị đang ngồi đây, nếu là các ngươi thì các ngươi sẽ chọn gì?”

“Các ngươi sẽ tạo phản hay là không?”

Lâm Bắc Phàm lớn giọng chất vấn các quan, mà ai cũng né tránh ánh mắt của hắn.

“Sự việc đã đến nước không còn gì để nói, bọn họ chắc chắn sẽ tạo phản!”

“Một khi đã tạo phản thì ắt sẽ có ảnh hưởng, đây không còn là vấn đề giải quyết lương thực nữa! Tới khi ấy, bọn họ chắc chắn sẽ xông vào các thành phố lớn, cướp bóc và tranh đoạt vật tư!”

“Đến khi đó, người chịu khổ không chỉ có trăm vạn dân mà là mấy trăm vạn, thậm chí cả ngàn vạn! “Dân chúng lầm than hết cải”

“Các phiên vương và các nước lớn chắc chắn sẽ nhân cơ hội thừa nước đục thả câu, khởi binh đánh triều ta! Lúc ấy, chúng ta sẽ mất lòng dân, bị bách tính chỉ trích...”


Lâm Bắc Phàm nhìn quanh một lượt: “Thần muốn hỏi bệ hạ và các vị đại nhân rằng triều đình ta còn trụ được chăng? Chúng ta vẫn có thể tiếp tục ấm no, đứng trên cao mà chỉ điểm giang sơn như trước sao?”

Sắc mặt mọi người trầm xuống, nom có vẻ bất an.

Triều đình chính là gốc rễ của bọn họ!

Nếu không được triều đình bảo vệ thì bọn họ không thể hưởng thụ như ngày hôm nay, thậm chí còn không giữ được mạng!

Sắc mặt nữ đế cũng u ám hẳn đi!

Mặc dù nàng đã có vài kế sách nhưng khi ứng đối với nguy cơ thì vân không đủ!

Một khi thất bại thì coi như xong, không có thuốc hối hận mà uống!

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Triều đình chúng ta đang lúc khó khăn, thực sự không thể đi sai dù chỉ một bước! Một khi đã sai thì sẽ bị kẻ địch lợi dụng cơ hội!

'Thế nên mong bệ hạ suy xét, mong các vị đại nhân suy xét”

Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang nói: “Nhưng chúng ta phải cứu kiểu gì? Kinh thành chúng ta cách Giang Nam quá xa, dù có chuẩn bị lương thực thì cũng phải mất mười ngày, dân chúng đều sẽ chết đói hết!”

“Đúng vậy, không phải chúng ta không muốn cứu mà là thực sự không có cách để mà cứu!”

“Vận chuyển lương thực tới thì người cũng hầu như chết hết, không kịp đâu!”

Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt tràn ngập vẻ mong đợi: “Ái khanh, ngươi có cách gì không?”

Lâm Bắc Phàm nói: “Bệ hạ, chẳng phải Giang Nam vương thông báo rằng kinh thành có lương thực, bảo. dân gặp nạn tới kinh thành sao, chúng ta cứ bảo quan phủ dọc đường cứu dân! Mặc dù quan phủ các địa phương cũng không có nhiều lương thực nhưng vẫn có thể chỉ ra một đến hai tấn, như thế thì có thể chống đỡ được hai đến ba ngày!”

“Ngoài ra, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian vận chuyển lương thực cứu nạn, lợi dụng các tàu đệm khí đi thẳng xuống phía Nam! Như thế một ở Bắc, một ở Nam, chúng ta sẽ gặp nhau ở giữa đường và kịp thời cứu dân!”

“Đây là cách tốt nhất hiện giờ, mong bệ hạ minh giám!”

Nữ đế gật đầu: “Phải nhanh chóng hành động! Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đâu?”


“Có thần!” Hộ bộ thượng thư đứng ra.

“Lập tức mở kho lương thực, chuẩn bị cứu dân gặp nạn!”

“Thần tuân chỉ!" Hộ bộ thượng thư lớn giọng đáp. “Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đâu?” “Có thần!” Binh bộ thượng thư đứng ra.

“Lập tức chuẩn bị tàu đệm khí để vận chuyển lương thực, đồng thời phái binh lính đi theo bảo vệ!”

“Thần tuân chỉ!" Binh bộ thượng thư đáp.

“Tổng chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đâu?”

“Có thần!"

Cứ thế, nữ đế ra lệnh cho từng người một.

Sau khi sắp xếp xong, ánh mắt nàng liếc đến một thân hình gầy yếu trong triều, nàng nói: “Lần cứu nạn này sẽ do Lâm ái khanh phụ trách! Phong phủ thừa Đức Thiên Phủ, tế tửu Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm làm khâm sai, phụ trách mọi chuyện trong công tác cứu nạn này! Giữ thượng phương bảo kiếm, có quyền như trẫm!”

“Thần tuân chỉ!” Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ.

Sau đó hắn nhận lấy thượng phương bảo kiếm của nữ đế bệ hạ, đoạn lại vội vã đi thu xếp chuyện cứu nạn.

Trông bóng dáng hắn, nữ đế lẩm bẩm: “Ái khanh, đừng khiến trẫm thất vọng!”


Lúc này là lúc liên quan đến lợi ích của mọi người trong triều nên ai nấy cũng hành động nhanh vô cùng.

Từng xe hàng được vận chuyển tới sông trong kinh thành.

Nơi đó đã sớm chuẩn bị tàu đệm khí, trông như một dải lục địa cực lớn.

“Được rồi, lương thực này đủ để dân ăn trong hai ngày, lập tức xuất phát! Tiếp theo các ngươi tiếp tục vận chuyển, dừng ở ven bờ các châu phủ, cùng quan phủ địa phương cứu giúp dân gặp nạn!”

“Vâng thưa đại nhân!”

Sau khi sắp xếp ổn thỏa xong, Lâm Bắc Phàm bèn nhảy lên thuyền, lớn giọng nói: “Lái đi!”

Thuyền bèn giương buồm, rời khỏi kinh thành nhờ sức gió.

Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm khẽ huơ tay, gió lớn xuất hiện và đẩy con thuyền đi nhanh hơn.

Đồng thời nước sông dưới chân hắn cũng chảy nhanh hơn. Hai bên cùng hợp sức đưa thuyền chạy nhanh hơn gấp bội!

Dưới tình hình này, mọi người nhanh chóng nhận ra sự khác thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui