“Tạ bệ hạ ban ơn!”
Quách đầu mục lớn giọng nói. Bách quan trong triều ai cũng phải nhìn hắn ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Dạo này cái tên này làm gì mà liên tiếp lập được. công không biết? Hiện giờ còn được đề bạt, đúng là khiến người ta ganh tị!
“Quách ái khanh, giờ ngươi nói trẫm nghe, ngươi tiêu diệt Thiên Môn kiểu gì, rồi làm yếu thế lực trong giang hồ kiểu gì?”
Nữ đế cười tươi rói, ánh mắt nàng bỗng liếc về phía Lâm Bắc Phàm.
“Khởi bẩm bệ hạ, tất cả đều nhờ phủ thừa Đức Thiên Phủ, tế tửu Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm đại nhân ạ!”
Quách đầu mục lớn giọng nói: “Là Lâm đại nhân đã đề ra kế sách hay nên Lục Phiến Môn mới lập được công lao to lớn như vậy!”
Nữ đế sững sờ, cười nói: “Là Lâm ái khanh thật à! 'Trẫm biết ngay là hắn mà, không cần rời khỏi kinh thành hắn cũng có thể chơi đùa Thiên Môn đến chết!”
Tiếp đó, Quách đầu mục bèn kể đầu đuôi quá trình cho mọi người nghe.
Lâm Bắc Phàm lấy một cuốn công pháp tà môn giao cho Lục Phiến Môn.
Môn chủ Thiên Môn có được cuốn tà công này xong thì trúng kế ngay. Hắn ta thiến tất cả người trong môn phái, rồi còn bắt bọn họ tu luyện công pháp này bằng cả tính mạng của mình, thực lực tăng lên nhưng cũng gây nên rất nhiều thù hận.
Sau khi bị bại lộ, cả Thiên Môn biến thành tà ma ngoại đạo.
Sau đó các môn phái liên minh với nhau cùng nhau vây đánh Thiên Môn. Cuối cùng Thiên Môn bị hủy diệt, môn chủ trọng thương và phải chạy trốn.
Uy hiếp với triều đình cũng được giải trừ.
Từ đầu đến cuối triều đình không phải bỏ bất cứ giá gì nhưng vẫn có thể hủy diệt Thiên Môn một cách dễ dàng!
Bách quan triều đình nghe xong ai cũng lắc đầu cảm thán. âm hiểm thật đấy!
Quá là âm hiểm! Cái tên xảo quyệt này từ đầu đến cuối tính kế Thiên Môn đến chết! Xem ra sau này bọn họ phải cách xa hắn mới được, bằng không chẳng biết sẽ bị hẳn tính kế lúc nào đâu!
Chỉ có nữ đế là vui vẻ vô cùng: “Cách này đúng là quá tuyệt vời, khiến người ta phải vỗ bàn khen hay! Lâm ái khanh, ngươi lại lập được đại công rồi, cơ mà công này cứ nhớ đấy đã, đợi ngày sau phong thưởng nhé!”
“Tạ bệ hại” Lâm Bắc Phàm đáp.
Tới buổi tối khi tan làm, Quách đầu mục dẫn theo. một đám người kéo mấy cái hòm lớn vào.
Lâm Bắc Phàm trông thấy vậy bèn ngạc nhiên: “Quách đại nhân, sao ngươi rảnh rỗi thế này? Lúc này ngươi phải đi uống rượu chúc mừng với các huynh đệ chứ?”
Trên mặt Quách đầu mục phơi phới: “Đúng là phải uống rượu, nhưng trước khi uống phải tặng quà đã!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Giữa ta với ngươi lại còn phải quà cáp nữa sao? Hơn nữa ngươi xem chỗ ta có thiếu cái gì không?”
“Món quà này của ta chắc chắn Lâm đại nhân sẽ thích!”
Lâm Bắc Phàm chớp mắt đầy tò mò: “Gì thế?”
Quách đầu mục sáp lại gần và nhỏ giọng nói: “Lâm đại nhân, bên trong cái hòm này có chưa châu báu của Thiên Môn, tổng cộng trị giá năm trăm vạn lượng! Lúc ấy chúng ta đang nghĩ chỗ tiền này mà rơi vào tay nhân sĩ trong giang hồ thì thôi chỉ bằng để nó rơi vào tay Lâm đại nhân còn hơn! Thế nên chúng ta nhân lúc các môn phái vây đánh Thiên Môn đã lén lút chuyển châu báu bên trong Thiên Môn đi, mong Lâm đại nhân đừng chê!”
Hai mắt Lâm Bắc Phàm sáng rực, lại còn có thu nhập thêm cơ à! Năm trăm vạn lượng đấy!
Đây không phải một con số nhỏ đâu, lại cho hắn được phát tài à?
Lâm Bắc Phàm cười hớn hở: “Ôi bảo ta phải làm sao đây? Thôi thì bản quan đành nhận vậy!”
“Nhận là tốt, nhận là tốt!” Quách đầu mục cũng cười.
Đó giờ nhờ ơn tình của Lâm Bắc Phàm mà Lục Phiến Môn giảm được biết bao người thương vong, công lao. này là vô cùng to lớn, hắn ta vẫn luôn biết ơn Lâm Bắc Phàm!
Thế nhưng hắn ta chẳng giúp được gì cho Lâm Bắc Phàm nên trong lòng thấy áy náy vô cùng!
Hắn ta biết Lâm Bắc Phàm thích tiền, thích tiền tài châu báu nên lần này khi thấy có cơ hội hắn ta lập tức tận dụng và lôi đống châu báu của Thiên Môn về tặng cho Lâm Bắc Phàm.
Hiện giờ xem ra hắn ta tặng đúng thứ rồi! Lâm Bắc Phàm vui, mà giao tình giữa hai bên cũng sâu đậm hơn!
Về sau khi gặp chuyện thì hắn ta lại có thể tới tìm
Lâm đại nhân, mời hắn nghĩ kế sách.
Được Lâm Bắc Phàm hỗ trợ thì hắn ta sẽ sớm ngày được thăng quan tiến chức thôi.
Ha ha.
Đây người ta gọi là hợp tác cùng có lợi, ai cũng vui vẻ!
“Lâm đại nhân, tiệc rượu của Lục Phiến Môn ta sắp. bắt đầu rồi, ngươi cũng đến tham gia chứ?”
Quách đầu mục mời.
“Ta rất vinh hạnh!”
Lâm Bắc Phàm xua tay: “Hôm nay là một ngày vui, chuyển mấy vò rượu trong hầm rượu của ta tới buổi tiệcđi, mọi người cứ thoải mái mà uống!”
“Ha ha, bản quan thay mặt bọn họ đa tạ Lâm đại nhân!”
Buổi tối hôm đó, mọi người ai cũng uống hết mình.
Lúc bấy giờ đã đến mùa đông, thời tiết trở nên lạnh hơn.
Mỗi ngày ngoài lên triều và xử lý công vụ ở Quốc Tử Giám và Đức Thiên Phủ ra thì Lâm Bắc Phàm chẳng có chuyện gì khác, hắn bèn làm tổ trong nhà.
Hắn bày một lò than, hâm nóng chút rượu, vừa uống vừa đọc sách, ngày tháng trôi qua một cách mĩ mãn.
Về phương diện hưởng thụ thì hắn không bao giờ chịu thua kém.
Bên cạnh hắn còn có một chàng thanh niên ngốc nghếch, chỉ thấy hắn ta than thở: “Trận chiến diệt trừ ma đạo Thiên Môn kết thúc nhanh quá! Chưa kịp tham gia võ lâm đại hội lần này, ôi quá đáng tiếc.”
“Ngươi đi làm gì?”
Lâm Bắc Phàm vừa hâm rượu vừa hỏi.
“Đương nhiên là để diệt trừ ma đạo rồi!"
Quách Thiếu Soái siết chặt nắm đấm, hơi kích động nói: “Thiên Môn tu luyện ma công, mưu đồ làm hại võ lâm, từng kẻ một phải chết! Thân là thiếu hiệp trong võ lâm mà lại không thể tham gia, chẳng lẽ ta không tiếc nuối ư?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...