Lâm Bắc Phàm vẫn lên triều mỗi ngày, sau đó lại về lượn một vòng quanh Quốc Tử Giám, lượn xong lại đến Đức Thiên Phủ, nếu không có chuyện gì thì sẽ về nhà.
Nếu không phải trên người hắn còn mặc quan phục thì ai không biết còn tưởng hắn là một công tử nhàn hạ. Mà lúc này, các cường giả Thiên Môn đã tới kinh thành.
Lúc bấy giờ đang có một nhà ba người đi trên đường phố, trông vô cùng lạc loài. Trong đó, người nam trông cực kì hung tợn, người nữ thì mặc hồng y, điệu bộ duyên dáng, còn đứa trẻ thì cột hai bím tóc và đang ăn kẹo hồ lô, song đôi mắt nó lại lóe lên tia ranh ma.
“Mới một năm không tới kinh thành mà nơi này đã thay đổi nhiều thật đấy, náo nhiệt hơn một năm trước nhiều!”
Người nữ cảm thán.
“Nghe đâu là phủ thừa vừa mới nhậm chức thực thi kế hoạch kinh tế vỉa hè, nên kinh thành mới nhộn nhịp như vậy, rất nhiều người đều có công ăn việc làm!”
Người nam nói.
“Xem ra vị quan mới này cũng có chút bản lĩnh!”
“Đâu chỉ là có bản lĩnh!”
Người nam lạnh lùng cười: “Người đó tên là Lâm Bắc Phàm, nghe phong thanh nửa năm trước hắn mới thi đỗ trạng nguyên, đã thế còn đỗ cả tam nguyên.”
“Sau khi vào làm quan triều đình thì cứ như “một bước lên mây"! Chỉ trong vòng hơn nửa năm hẳn đã có nhiều lần thăng chức, hiện giờ đã được làm quan hàng tam phẩm của triều đình, kiêm chức tế tửu Quốc Tử Giám và phủ thừa Đức Thiên Phủ, nữ đế tin tưởng hắn lắm!”
“Hóa ra là vậy, Cô Lang, Hồng Nương Tử, chúng ta ra tay từ hắn đi?”
Đứa trẻ mặt mày u ám kia bỗng mỉm cười, giọng cười của nó vô cùng khó nghe: “Minh chủ bảo chúng ta tới làm loạn kinh thành, cứ giết phủ thừa kinh thành cho nó gọn lẹ, chẳng phải sao?”
“Ma Đồng, ý này của ngươi được đấy, nhưng nghe đâu trong phủ hắn có cường giả Tông Sư, là một lão tăng...”
Người nam hơi do dự.
“Hắn có tài có đức gì mà lại được cả Tông Sư bảo vệ?”
Người nữ đố ky: “Có điều để đề phòng vạn nhất, chúng ta có thể lén giết hắn ở bền ngoài! Dù lão tăng kia có mạnh đến cỡ nào cũng không thể tới được!”
“Ngươi nói phải! Cứ giết hắn trước rồi chúng ta sẽ xông vào Đức Thiên Phủ, giết sướng tay luôn!”
Ba người nhanh chóng hạ quyết tâm, lấy Lâm Bắc Phàm làm mục tiêu đầu tiên.
Sau đó bọn họ sẽ giết quan trong Đức Thiên Phủ, đảm bảo sẽ khiến kinh thành náo loạn.
Phát hiện cuộc sống của Lâm Bắc Phàm rất có quy luật, sớm lên triều, xong lại về Quốc Tử Giám, không có chuyện gì thì tới Đức Thiên Phủ xử lí công vụ, sau đó thì về nhà.
Cả quãng đường chỉ có hai người trẻ tuổi một nam một nữ bảo vệ.
Còn về lão hòa thượng mà bọn họ lo lắng thì không hề ở trong Lâm phủ.
Cơ hội để bọn họ ra tay quá nhiều, ba người thấy vậy bèn vui như mở cờ trong bụng!
Cùng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm ôm bụng, tỏ vẻ đau đớn và nói: “Bụng ta không được ổn cho lắm, chắc là ăn phải thứ gì rồi, ta tới nhà xí đã, các ngươi cứ đợi ở đây nhé.”
Quách Thiếu Soái đáp: “Công tử, để ta đi với ngươi!"
“Không cần đâu! Nhìn ngươi ta không đi được!”
Quách Thiếu Soái: “...”
“Đi đây!"
Lâm Bắc Phàm bèn nhảy xuống xe ngựa và chạy tới nhà xí của một quán rượu. Ba người đang đi theo bèn hớn hở, cơ hội tới rồi!
Bọn họ lập tức theo sát Lâm Bắc Phàm tới nhà xí. Bên trong nhà xí chật hẹp có tận bốn người.
Lâm Bắc Phàm run rẩy: “Các ngươi là ai, các ngươi muốn làm gì?”
Ba người Thiên Môn bèn bật cười khằng khặc: “Chúng ta muốn giết ngươi!"
Lâm Bắc Phàm lại run rẩy: “Chúng ta không quen biết, không thù không oán, tại sao các ngươi lại muốn giết ta?”
“Hừi! Làm gì có nhiều “tại sao”, ông đây không vừa mắt ngươi nên giết ngươi đấy, làm sao?”
Cô Lang hừ một tiếng rồi nói, sau đó thì chuẩn bị ra tay.
Lúc này, Ma Đồng là người thấp nhất cũng bật cười đầy ma mị: “Khoan đãi Cứ giết luôn thì chán lắm, để ông đây chơi đùa hắn cái đã! Phủ thừa đại nhân thân mến, ông đây cho ngươi một cơ hội! Trước khi chết, ngươi có muốn nói gì không?”
“Ta có một tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành, hi vọng các ngươi giúp ta thực hiện!”
Lâm Bắc Phàm nói, trông hắn đáng thương vô cùng.
“Ngươi nói ra xem nào, nếu giúp được thì chắc chắn ta sẽ giúp!”
Ma Đồng đang rất có hứng chơi. “Ta muốn ăn dưa hấu!”
Lâm Bắc Phàm nói, ánh mắt hắn ngập tràn vẻ mong chờ.
Cô Lang chau mày: “Mùa hè đã qua rồi, làm gì còn dưa hấu mà ăn?”
“Không sao, có thể đợi!”
Lâm Bắc Phàm nói.
Ba người Thiên Môn quát: “Con mẹ ngươi, ngươi đang đùa cợt bọn ta đúng không, giết quách đi cho xong chuyện!”
Nói đoạn, bọn họ bèn động thủ.
Thế nhưng giây tiếp theo, bọn họ phát hiện mình không thể cử động được nữa, cả người bọn họ đều bị khóa chặt lại!
Đến chân khí cũng không thể vận chuyển thuận lợi, trì trệ nghiêm trọng!
Tình cảnh này vô cùng quen thuộc với bọn họ, bọn họ đã từng thấy trên người môn chủ.
“Tông... Sư!”
Bọn họ nhìn thanh niên trước mắt, vẻ mặt kinh ngạc. không thôi. Thực sự thì bọn họ không thể ngờ tới!
Người mà bọn họ muốn giết lại là một Tông Sưt
Hơn nữa coi bộ hắn còn là một Tông Sư mạnh hơn môn chủ của bọn họ rất nhiều!
Môn chủ của bọn họ có thể vận khí khống chế xung quanh, song cũng chỉ ảnh hưởng đến việc vận chuyển chân khí của bọn họ, khiến thực lực giảm xuống ba đến bốn phần, còn muốn hoạt động thì vẫn được.
Thế nhưng người trước mắt này lại có thể khiến bọn họ không thể động đậy!
Chẳng lẽ hắn đã đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư như trong truyền thuyết? Bọn họ càng nghĩ càng thấy kinh hãi!
Bọn họ tự đi tìm đường chết, đi ám sát Đại Tông Sư!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...