Lâm Bắc Phàm vỗ kinh đường mộc: “Nhận tội thì tốt! Dựa theo tội mà ngươi đã phạm phải, theo luật pháp của Đại Võ ta nhất định phải đánh tám mươi hèo rồi ngồi tù năm năm! Hơn nữa còn phải bồi thường toàn bộ thiệt hại và tất cả chỉ phí điều trị cho người bị hại, tổng cộng là ba trăm lượng!”
“Vâng, thưa đại nhân!” Viên ngoại cúi đầu.
“Còn bốn người các ngươi có nhận tội không?” Lâm Bắc Phàm quát.
“Thảo dân nhận tội!” Bốn tên gia đỉnh run như cầy sấy.
“Dựa theo luật pháp Đại Võ nhất định phải đánh năm mươi hèo, ngồi tù ba năm để răn đe!”
Như vậy, vụ án này nhanh chóng thẩm tra xử lý xong.
“Cảm ơn đại nhân đã làm chủ cho dân phụ! Cảm ơn đại nhân! Thanh thiên đại lão gia!” Tê Trương Thị mừng phát khóc.
Nàng ta tới kinh thành để cáo ngự trạng cũng không ôm hy vọng lớn bao nhiêu, dù sao quan lại bao che cho. nhau, một thảo dân như nàng ta không đấu lại được.
Nhưng không ngờ lại gặp được một vị đại nhân trẻ tuổi, giải quyết án này rất sạch sẽ gọn gàng, không chỉ khiến hung thủ thật sự sa lưới pháp luật mà còn đòi lại công bằng cho nàng ta, hạnh phúc thật sự tới quá đột ngột!
“Cảm ơn lão gia! Cảm ơn thanh thiên đại lão gia...” Đối phương không ngừng dập đầu.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười phất tay: “Ngươi lui xuống đi, sau này bản quan sẽ cho người trông chừng tên kia, thẳng đến khi đối phương giao tiền vào tay ngươi mới thôi!"
“Cảm ơn đại nhân, dân phụ xin lui trước!” Vụ án kết thúc, Lâm Bắc Phàm cười hỏi các thông phán và thôi quan có mặt ở đó: “Các vị, trình độ thẩm lý vụ án của bản quan thế nào?”
“Phủ thừa đại nhân, cao! Thật sự quá cao!” Mọi người đều dựng ngón cái.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười với vẻ vô cùng tự đắc.
“Nhưng thưa đại nhân, lỡ như đánh lầm người thì nên làm thế nào?”
Một vị thông phán cười khổ, nói: “Vụ án vẫn chưa được điều tra rõ ràng mà ngươi đã đánh người ta, nếu sự việc nghiêm trọng có thể nói là lạm dụng tư hình! Nhẹ thì giảm chức quan, nặng thì có khả năng mất đầu đấy!”
“Đây cũng không phải vấn đề gì cả!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Khi viên ngoại đó tiến vào bản quan đã nhìn thấy trong ánh mắt hắn ta mang theo một vẻ sỉ mê, hung ác và hối hận! Si mê là tham lam sắc. đẹp của Tề Trương thị! Hung ác là vì cầu mà chẳng được, vì thế kích phát ra hung tính trong lòng! Hối hận là vì không kịp tới ngăn cản để đối phương báo quanI!”
“Cho nên bản quan nhận định đối phương chắc đến †ám chín phần mười là hung thủ thật sự, vì thế mới tương kế tựu kế, trực tiếp “vu hại” bọn họ, như vậy mới có thể phá hỏng phòng tuyến tâm lý của bọn họ, một loạt chứng cứ của nhân chứng sau đó!”
“Đại nhân, giỏi, thật sự giỏi!” Mọi người lại dựng ngón cái.
“Bây giờ bản quan muốn hỏi các vị một câu! Bình thường các ngươi gặp phải vụ án thế này, chính là dân thường tố cáo quan, hoặc là dân tố cáo cường hào ác bá thì sẽ thẩm lý thế nào?”
“Thưa phủ thừa đại nhân, đương nhiên là dựa theo quy trình của luật pháp Đại Võ để thẩm án rồi! Trước tiên hỏi rõ ràng nguyên nhân vụ án, sau đó truyền người trong cuộc vào tiến hành hỏi từng bước, cuối cùng tìm nhân chứng và bằng chứng, tra ra hung thủ thật sự, trả nguyên lại chân tướng vụ án, đến cuối cùng chính là cân nhắc mức hình phạt!” Một vị thông quán nói liến thoảng.
“Hạ quan có một điểm cần bổ sung, thân là quan viên triều đinh, đại diện cho triều đình chấp hành pháp luật nhất định phải công chính nghiêm minh, tuyệt đối không thể thiên vị bất cứ kẻ nào!” Một viên quan bổ sung.
“Thật sao?”
Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu, cười bảo: “Nhưng bản quan phát hiện ra, phủ này đã tiếp quản rất nhiều vụ án dân thường tố cáo quan và dân thường tố cáo cường hào ác bá nhưng cuối cùng đều là dân thua! Vậy công chính nghiêm minh này rốt cuộc từ đâu mà nói? Sẽ không phải tiền của các ngươi đều tham ô như vậy đấy chứ?”
“Phủ thừa đại nhân, tuyệt đối không phải như vậy!”
“Ngươi hiểu lầm hạ quan rồi!”
“Đây là chuyện chắc chắn không có!”
Lâm Bắc Phàm quát: “Bớt giả bộ cho bản quan! Các ngươi là người thế nào bản quan đều hiểu rõ hơn các. ngươi đấy! Trước khi giảo biện, các ngươi hãy nghĩ đến mấy chục vạn lượng bạc ở nhà mình đi, sao lại nhiều như vậy?”
Các quan có mặt ở đó đều hậm hực không lên tiếng.
Lâm Bắc Phàm tức giận nói: “Ta nói cho các ngươi biết, có câu ăn bổng lộc của vua thì san sẻ với vua, các ngươi nhận bổng lộc của triều đình hẳn nên thay triều đình san sẻ, công bằng chấp pháp, nhưng bản thân các ngươi lại vì lợi ích cá nhân mà làm rối loạn kỷ cương, các. ngươi có xứng đáng với sự kỳ vọng của triều đình đối với mình hay không? Có xứng đáng với sự tín nhiệm của bệ hạ hay không?”
Các quan viên có mặt ở đó đều cúi đầu.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục quở trách: “Dân chúng sống đã đủ khổ rồi, tại sao các ngươi còn muốn ỷ thế bắt nạt người, ỷ quyền hành chèn ép người nữa? Dân chúng có thể chịu khổ, có rất nhiều lúc nhịn một chút là qua đi! Nếu không phải thật sự không thể nhịn được nữa thì sao bọn họ lại tố cáo quan viên, sao lại tố cáo cường hào ác. bá? Đạo lý lấy trứng chọi đá này, các ngươi không hiểu sao?”
“Ngược lại các ngươi thì hay lắm, diệt chết hy vọng của người ta, không cho người khác một con đường sống! Các ngươi thân là quan phụ mẫu, có thấy có lỗi với hàng vạn lê dân bách tính không?”
Các quan im lặng không lên tiếng.
“Hơn nữa, các ngươi từ nhỏ được đọc sách Khổng Mạnh, học theo lễ của thánh nhân! Thánh nhân nói với các ngươi người đọc sách phải coi giang sơn xã tắc, lê dân bách tính là nhiệm vụ của mình, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!”
“Các ngươi đọc sách nhiều năm như thế đều dồn hết đi đâu cả rồi, các ngươi có thấy có lỗi với lương tâm của mình không? Các ngươi không sợ xuống Cửu Tuyền bị dân chúng vạch lỗi hay sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...