Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Lâm Bắc Phàm cũng không bình tĩnh nổi, hẳn vừa về nhà đã lập tức thay quan phục ra, đưa các thanh niên trong phủ ào ra ngoài đi dạo phố, tiêu pha suốt dọc đường, vô cùng vui vẻ.

Đặc biệt là Lâm Bắc Phàm, hắn là đại công thần có công lao lớn nhất trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, đi tới đâu cũng được người dân ủng hộ nhiệt

Cho dù muốn mua đồ, người ta cũng không chịu lấy tiền của hắn. Cuối cùng hắn không mua nữa, nhưng người ta lại cứ dúi cho hắn.

Khiến nhóm người Lâm Bắc Phàm xách theo cả đống đồ ăn, hoàn toàn bó tay. May mà vẫn còn có tiểu quận chúa.

Hai bàn tay nhỏ bé của nàng cũng cầm đầy đồ ăn, một miếng hồ lô ngao đường, rồi lại một miếng bánh gạo nếp tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ hạnh phúc: "Thật là nhiều đồ ăn ngon, nếu tối nào cũng được ăn như thế này thì tốt biết mấy!"

"Ngươi sẽ mập như một quả bóng, chẳng ai thèm đấy!"

Lâm Bắc Phàm cười nói. "Mập thì cứ mập! Trên đời này chỉ có hai thứ không thể phụ, một là đồ ăn ngon, hai vẫn là đồ ăn ngon! Lâm Bắc Phàm, dù sao thì bây giờ ngươi cũng đã là phủ thừa của kinh thành rồi, ngươi ra lệnh mở chợ đêm luôn được không, thế này sau này tối nào cũng có đồ ăn ngon rồi!"

Tiểu quận chúa mong đợi ra mặt.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Đừng có mơ nữa, được mở chợ đêm những ba ngày đã là không tệ rồi đấy!"


"Tại sao lại không được cơ chứ? Ngươi cũng thấy rồi đấy, mở chợ đêm tốt đến thế kia mà, thật náo nhiệt, cuộc. sống về đêm lại càng phong phú hơn! Hơn nữa, còn có rất nhiều người dân được bày sạp bán hàng để kiếm tiền, cuộc sống ngày càng dễ dàng hơn, như vậy không tốt ư?

Tiểu quận chúa khua tay múa chân mà nói.

"Suy nghĩ của ngươi quá đơn giản rồi!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười rồi lắc đầu. Nếu mở chợ: đêm, quả thực có thể thúc đẩy chỉ tiêu, thúc đẩy phát triển kinh tế.

Nhưng chỉ phí cho vấn đề quản lý xã hội cũng sẽ tăng lên gấp vài lần.

Ở bất cứ thế giới nào cũng vậy, ban đêm là thời điểm dễ xảy ra chuyện nhất, ở đâu càng nhiều người ở đó càng dễ xảy ra chuyện.

Đặc biệt là ở thế giới có nhiều người luyện võ như thế này, đa số mọi người đều biết chút võ công, sức khỏe dồi dào, rất thích mấy trò đánh đấm tàn nhẫn, nói một câu không hợp đã có thể rút đao ra để giải quyết, việc quản lý rất khó khăn.

Nếu có người uống say rồi gây ra chuyện gì đó, có muốn khống chế cũng chẳng thể khống chế nổi.

Cho nên, rất nhiều nơi đã trực tiếp ra lệnh cấm, ban đêm không được làm gì ở bên ngoài, nếu không thì rất dễ xảy ra chuyện.

Kinh thành có sự quản lý tốt hơn, không có lệnh cấm này, nhưng cũng cấm mở chợ đêm. Cho nên chợ đêm mở trong ba hôm nay, có thể nói là rất hiếm có.

"Phu quân, hình như bên kia đang bắn pháo hoa thì phải, chúng ta đi xem thôi!

Lý Sư Sư nắm tay Lâm Bắc Phàm, hào hứng chạy về phía xa xa.

Ở phía bên kia, có vài cột pháo hoa được phóng lên và nổ tung trên bầu trời, đẹp đến nỗi không lời nào có thể tả xiết.

Trong hoàng cung, một mình nữ đế đứng lẻ loi trên thành lầu cao cao.

Nàng nhìn cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt ở bên ngoài và pháo hoa rực rỡ phóng lên bầu trời, trong lòng vô cùng vui mừng và mong đợi.

"Đã lâu lắm rồi kinh thành không được náo nhiệt như vậy, đây mới là quang cảnh thịnh thế thật sự chứ! Chỉ tiếc là..."


Nữ đế thở dài: "Phù dung chớm nở"

Một bóng hình màu trắng xuất hiện, mỉm cười rồi nói: "Sẽ có cơ hội thôi mà! Bệ hạ, ngươi đang cố gắng theo phương hướng này mà, xóa bỏ tệ nạn trong triều đình, loại bỏ tạp chất, giữ lại tỉnh hoa, sớm muộn gì cũng có ngày thiên hạ này được thái bình thịnh thế mà thôi!"

"Đúng vậy, mặc dù con đường phía trước còn nhiều khó khăn, muôn vàn thử thách, nhưng trâm tin rằng ngày ấy nhất định không còn xa!"

Nữ đế nói với vẻ kiên định.

Trong lòng nàng bỗng nhớ đến một tên khốn nào đó, khóe miệng xuất hiện một nụ cười xinh đẹp. Chính nhờ có hắn, đã cho nàng nhìn thấy hy vọng!

Quân thần chúng ta hãy nắm lấy tay nhau, cứu vớt Đại Võ nào!

Đột nhiên, một vị thái giám đi tới. Harry Potter fanfic

Bóng hình màu trắng biến mất không còn tăm hơi, cứ như thể chưa từng xuất hiện vậy.

"Bệ hạ, bảng nhãn của Đại Viêm hoàng triều, Lưu Hải, có việc cầu kiến bệ hạ"

Lão thái giám thông báo.

Nữ đế quay người lại rồi hỏi: "Ngoài hắn ta ra, còn ai nữa không?”


Lão thái giám cúi đầu xuống: "Bệ hạ, chỉ có mình hắn ta mà thôi!"

“Tới đây một mình sao, vậy thì thú vị rồi đây!"

'Trên gương mặt nữ đế hiện ra một nụ cười với vẻ băn khoăn.

Trong Ngự Thư Phòng của nữ đế, nàng nhìn thấy bảng nhãn của Đại Viêm, Lưu Hải.

Hắn ta vừa trông thấy nữ đế liền lập tức hành lễ: "Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết"

Nụ cười trên gương mặt nữ đế càng lúc càng có vẻ băn khoăn, đối với mỗi thần dân mà nói, chỉ có một bệ hạ thật sự mà thôi.

Hắn ta trực tiếp gọi nàng là "bệ hạ" chứ không phải là "Đại Võ bệ hạ", xem ra hắn ta đã có ý định nhờ cậy vào. nàng rồi.

Màn thể hiện ngày hôm nay, đã có tác dụng rồi. Có người tài muốn làm việc cho nàng, tất nhiên nàng phải nhận rồi.

'Vì vậy, nàng mỉm cười thật thân thiết rồi nói: "Bảng nhãn Lưu, sự thể hiện của ngươi trong suốt mấy ngày qua đã khiến trãẫm được mở mang tầm mắt, trẫm đánh giá ngươi rất cao! Nhưng cuộc so tài Viêm Võ đã kết thúc rồi, đêm nay ngươi đến đây, có chuyện gì quan trọng hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui