Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

"Bây giờ chúng ta đã thắng hai trận rồi, chỉ còn trận đấu cuối cùng mà thôi, nhất định phải thắng trận đấu cuối cùng!"

Tam hoàng tử siết chặt nắm đấm.

Phần thi văn bọn họ đã thua sạch, bất luận thế nào thì cũng phải thắng phần thi võ! Nếu không, tới khi quay về hắn ta biết phải báo cáo với phụ hoàng và dân chúng thế nào đây?

"Lạc Sơn, trận đấu tiếp theo dựa cả vào ngươi đấy, nhất định phải thắng, tuyệt đối không được thua đâu đấy!"

Tam hoàng tử nói với tuyển thủ còn lại.

Hắn ta tên là Lạc Sơn, có thực lực Ngũ phẩm bậc trung, trong số các đại diện của Đại Viêm, hắn ta có thực lực yếu nhất.

Lạc Sơn hoàn toàn không ngờ, hắn ta là người có thực lực yếu nhất trong đoàn, vốn phải tránh đi mới phải, vậy mà giờ lại gánh vác trọng trách cuối cùng, đột nhiên hắn ta cảm thấy áp lực thật lớn.

Hắn ta trầm giọng xuống mà nói: "Điện hạ yên tâm, các vị yên tâm, nhất định ta sẽ dốc hết sức mình!"

Tam hoàng tử nói: "Bản cung không muốn ngươi dốc. hết sức mình, bản cung muốn ngươi phải thắng!"

Lạc Sơn thầm cười khổ.


Trước đó, hai đồng đội có thực lực mạnh hơn hẳn ta vốn phải thắng, vậy mà bọn họ lại thua trước đối thủ.

Hắn ta có thực lực yếu nhất, thật sự không tự tin mình sẽ thắng.

Lạc Sơn lại đảm bảo một lần nữa: "Điện hạ yên tâm, nhất định thuộc hạ sẽ khải hoàn quay về!"

Nhưng tam hoàng tử vẫn không yên tâm.

Ä Dù sao thì Lạc Sơn cũng chưa có thực lực mạnh hẳn, rất dễ bị đối thủ chuyển bại thành thắng.

Hai trận đấu trước đó thua, chính là tấm gương.

Ánh mắt của hắn ta không kìm được mà lại dạt về phía Lâm Bắc Phàm ở bên phía Đại Võ, trong lòng vô cùng hối hận.

Sớm biết thế này thì hôm qua hắn ta đã tiêu chút tiền để mua chuộc Lâm Bắc Phàm rồi.

Mặc dù người ta tham lam, nhưng vẫn có năng lực làm việc ổn thỏa, biểu hiện trong phần thi văn rất tốt, khiến người ta không nhận ra được chút sơ hở nào. Chỉ tiếc là vận may của bọn họ chẳng được bao nhiêu, nên mới để thua phần thi văn.

Bây giờ muốn dùng tiền mua chuộc người ta thì cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi, ôi chao!

Ngẫm nghĩ một lát, tam hoàng tử nhỏ giọng mà nói "Các ngươi có biết loại công pháp hoặc thuốc gì đó giúp nâng cao thực lực trong thời gian ngắn hay không?"

Các võ giả xung quanh nói với vẻ hoảng hốt: "Điện hạ, ngươi hỏi thứ đó để làm gì?"

Tam hoàng tử hơi đỏ mặt, nói: "Chúng ta đã thua phần thi văn, bất luận thế nào cũng không thể thua cả phần thi võ, nếu không đến lúc quay về thì không dễ báo. cáo đâu! Cho nên, các ngươi hiểu mà."

"Nhưng mà điện hạ, hình như làm như vậy là trái với quy tắc, lỡ bị phát hiện thì..."

"Cho nên, chúng ta phải làm sao cho thần không biết, quỷ không hay!"

Tam hoàng tử liếc mắt nhìn trọng tài và các quan rồi nhỏ giọng mà hỏi: "Nếu không bị phát hiện, thì sẽ không xảy ra vấn đề gì cả, mọi người nói xem có phải không nào? Các ngươi cũng không muốn thất bại quay về đúng không?"

Mọi người rơi vào trầm ngâm, sắc mặt hơi khó xử.


Vị võ giả Tứ phẩm Hỏa Liệt nhỏ giọng mà nói: "Thuộc hạ biết một phương pháp dùng ngân châm đâm vào huyệt vị, chỉ cần dùng ngân châm kích thích một số huyệt đạo trên cơ thể, tạo thành chân khí tuần hoàn, thì có thể nâng cao thực lực trong thời gian ngắn!"

Tam hoàng tử mừng rỡ: "Cách này được đấy!"

"Nhưng phương pháp này có một nhược điểm, nó có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể, dùng nó có thể kích thích công lực từ ba phần mười cho tới gấp ba lần, tùy theo nhu cầu của người dùng! Kích thích càng nhiều thì thời gian càng ngắn! Hơn nữa, sau khi phương pháp. này hết tác dụng, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái mệt mỏi hoặc không còn chút sức lực nào nữa tùy vào từng tình huống, thực lực cũng sẽ suy giảm rất nhiều!"

Tam hoàng tử xua tay, cười nói: "Nhược điểm này chẳng có gì to tát cả, hiện giờ chúng ta cũng đâu cần phải liều mạng với kẻ khác, chỉ cần đánh thắng trận quyết đấu này là được rồi, sau trận đấu thì nghỉ ngơi cho. khỏe là được!"

Mọi người nghĩ cũng phải.

Lạc Sơn trầm giọng mà nói: "Điện hạ, Hỏa Liệt đại nhân, làm đi!"

Hỏa Liệt lén lút lấy ngân châm ra, châm lên người Lạc Sơn.

Sau khoảng thời gian uống cạn một một chén trà, thực lực của Lạc Sơn tăng lên khoảng năm phần, đạt tới cấp bậc Ngũ phẩm đỉnh cao.

"Để đề phòng bị người khác phát hiện, thuộc hạ chỉ †ăng thực lực của hắn ta lên năm phần, hẳn là có thể kéo dài trong thời gian khoảng một nén hương! Trong thời gian một nén hương, có lẽ hắn ta đã thắng rồi!"

Hỏa Liệt nói.

Tam hoàng tử mừng rỡ ra mặt: "Năm phần công lực là đủ rồi, trận này chúng ta thắng chắc rồi!"

"Chúc mừng điện hạ! Chúc mừng điện hạ!"


Mọi người nhỏ giọng cười nói.

Cùng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm đang uống trà thì lỗ tai bỗng cử động, ánh mắt hắn nhìn về phía Đại Viêm, mỉm cười đầy bí hiểm.

Trận đấu thứ năm của phần thi võ, nhanh chóng bắt đầu. Đây là trận đấu quyết định nên tất cả mọi người đều rất chú ý.

"Trận đấu thứ năm của phần thi võ sẽ bắt đầu ngay bây giờ, mời võ giả của hai bên bước lên sân để quyết đấu!"

Lạc Sơn của Đại Viêm, Thiên Diêu của Đại Võ, bước lên sân thi đấu với phong thái hiên ngang.

Lúc này, trong lòng cả hai đều ngập tràn tự tin, nhìn đối thủ trước mặt, ánh mắt phóng ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.

"Trận đấu này, Đại Viêm bọn ta tất thắng!"

"Người chiến thắng hẳn là Đại Võ bọn ta!"

"Vậy thì để xem thực hư ra sao đi!"

Hai bên lời qua tiếng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui