Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Mỗi chiêu thức của Vương Đạo đều rất mạnh mẽ, hoàn toàn liều mạng!

Nhưng Chu Kiếm Nam, kẻ có thực lực mạnh hơn lại bị đánh đến nỗi phải lùi lại phía sau, trốn tránh khắp nơi, vô cùng chật vật.

Trong lòng hắn ta rất hối hận, sớm biết thế này thì hắn ta đã không dùng tới tuyệt chiêu rồi!

Hiệu quả của sát chiêu này rất mạnh, không chỉ mê hoặc được kẻ địch, mà còn có thể đánh cho đối thủ một đòn trí mạng!

Nhưng nó cũng có một nhược điểm rất lớn, đó là phải tiêu hao quá nhiều sức lực.

Phải tốn khoảng thời gian hai chung trà, mới có thể khôi phục như cũ hoàn toàn, tiếp tục chiến đấu. Vấn đề này, bình thường cũng chẳng có gì to tát cả.

Bởi vì chiêu này của hắn ta, ngoài Tông Sư ra, thì có thể mê hoặc được bất cứ kẻ nào, kể cả cường giả Tứ phẩm cũng không phải ngoại lệ.

Một khi đã bị mê hoặc, thì hắn ta sẽ có thời gian mà thong thả hồi phục công lực.

Nhưng hiện giờ, hắn ta lại bị đối thủ nhìn thấu chiêu thức, đánh bại tuyệt học của hẳn ta. Hơn nữa còn chưa kịp hồi phục công lực mà đã bị đối thủ quấn lấy, chân khí không có thời gian để khôi phục, thực lực suy yếu đi rất nhiều.

Cứ như thế, sau mười hiệp đấu, hắn ta bị đối thủ đánh bay ra khỏi ranh giới, thua mất một trận.

"Ha ha! Đại Võ chúng ta thắng một ván rồi!" "Chuyển bại thành thắng, thắng đẹp mắt lắm!" "Đặc sắc quái"


Phía bên Đại Võ vỗ tay chúc mừng, vui mừng khôn xiết. Nữ đế mỉm cười: "Không tồi!"

Tam hoàng tử của Đại Viêm há hốc miệng: "Trận này... mà chúng ta lại thua sao?"

Các đại diện khác của Đại Viêm, cũng không thể tin nổi cảnh tượng trước mặt.

Cường giả của Đại Viêm bọn họ bị người của phía đối thủ đánh bay ra khỏi ranh giới, trận đấu vốn phải thắng, lại thành thua!

Chu Kiếm Nam bước xuống khỏi sân thi đấu, vẻ mặt vô cùng hổ thẹn: "Điện hạ, xin lỗi, khiến ngươi thất vọng rồi!"

Tam hoàng tử điều chỉnh tâm trạng của mình, xua †ay: "Không sao, ngươi đã cố gắng hết sức mình rồi, chỉ có thể nói là bọn họ quá gian xảo mà thôi! Tiếp theo vẫn còn ba trận đấu nữa, chúng ta thắng lại là được thôi!"

"Cảm ơn điện hạ đã an ủil"

Hắn ta thu kiếm lại, yên lặng đứng ra phía sau. "Mặc Hài Ngươi lên đi!"

Tam hoàng tử nói.

Mặc Hà, là cường giả của phía Đại Viêm bọn họ, có thực lực thuộc hàng Ngũ phẩm, xếp hàng thứ ba.

Thực lực của hắn ta, mạnh hơn người có thực lực mạnh nhất ở phía Đại Võ, nhìn chung có thể đánh bại tất cả các đại diện của Đại Võ.

Tam hoàng tử muốn dùng người này để nắm chắc trận chiến tiếp theo, chấn hưng sĩ khí. Lúc này, Đại Võ liền cử cường giả có thực lực mạnh nhất, Ngô Đao.

Đây cũng là một người giỏi dùng đao, nhậm chức tại Lục Phiến Môn, có quan hệ khá thân thiết với Lâm Bắc Phàm, hai người còn từng uống rượu với nhau.

"Ngô đại nhân, tiếp đó nhờ cả vào ngươi đấy!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười mà nói.

"Tế tửu đại nhân cứ yên tâm! Trận này, chắc chắn ta sẽ thay ngươi giành chiến thắng!"

Ngô Đao nói với vẻ hoàn toàn tự tin.

"Nếu ngươi đánh thắng ván này, sau khi phần thi võ kết thúc, ta mời ngươi uống rượu!"


Lâm Bắc Phàm nói thêm. "Cảm ơn tế tửu đại nhân!" Ngô Đao vô cùng mừng rỡ.

Hiện giờ có ai mà không biết, rượu trong nhà tế tửu đại nhân đều là ngự tửu trong hoàng cung, loại nào cũng ngon.

Đến cả tổng đầu mục của bọn họ cũng rất thèm thuồng, không có việc gì mà cũng rất hay tìm tới nhà tế †ửu, chỉ để được uống vài ngụm rượu.

Giờ thì, ta cũng có cơ hội này rồi, ha ha!

Ngô Đao bước lên sân thi đấu với vẻ phấn khích. Mặc Hà của Đại Viêm đấu với Ngô Đao của Đại Võ!

Trận đấu này, sự chênh lệch giữa hai bên không quá nhiều, nên ngay từ ban đầu đã đánh theo kiểu có qua có lại.

Nhưng điều khiến người ta phải ngạc nhiên là, người yếu kém hơn tới ba phần như Ngô Đao, lại đánh áp đảo do với Mặc Hà, khiến Mặc Hà phải chống đỡ tùy theo hắn ta, lâm vào tình cảnh chật vật.

Các đại diện của Đại Viêm đều rất bối rối.

"Mặc Hà bị làm sao thế... trông hắn ta có vẻ không ổn thì phải!"

"Rõ ràng thực lực của hắn ta rất mạnh, tại sao lại rơi vào thế chật vật thế kia cơ chứ!"

"Trận này chúng ta sẽ không thua đấy chứ?”

"Mọi người đừng hoảng hốt! Sao Mặc Hà có thể thua được cơ chứ? Có lẽ hắn ta chỉ đang giả vờ, dụ địch vào bẫy mà thôi! Cho nên, chúng ta phải tin vào Mặc Hà, đừng tự làm loạn kế hoạch của chính mình!"

Tam hoàng tử cố gắng giả vờ bình tĩnh mà an ủi mọi người.


Nhưng lúc này, Mặc Hà lại rơi vào tình thế há miệng mắc quai. Dường như đối thủ hiểu rất rõ về hắn ta.

Mỗi chiêu thức mà hắn ta đánh ra, đối thủ đều có cách đối phó.

Thậm chí đối thủ còn đoán được ý định của hắn ta, hẳn ta còn chưa ra chiêu, mà đối thủ đã đánh vào điểm yếu của hắn ta rồi.

Khiến cho hắn ta rất gò bó, rất khó chịu. Ngô Đao thì lại càng đánh đánh hưng phấn!

Bởi vì, phương pháp đối phó với Mặc Hà mà Tịnh Đài đại sư đã dạy cho Ngô Đao quả nhiên rất hữu hiệu, chiêu nào cũng tận dụng cơ hội, tấn công mà không khinh suất, hiệu quả rất rõ ràng!

Vì vậy, hắn ta càng đánh càng hăng, phần thắng đang dần dần lớn hơn! Cứ như thế, trong thời gian chưa tới nửa nén hương, Mặc Hà bị đánh bay ra khỏi ranh giới, Ngô Đao của Đại Võ giành phần thắng.

"Chúng ta lại thắng rồi, ha ha!"

"Năm trận thắng ba trận, chúng ta đã thắng liên tiếp hai trận rồi!"

"Chỉ cần thắng thêm một ván nữa là thắng phần thi võ rồi!"

Phía bên Đại Võ lại hoan hô một lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui