Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Phía bên Đại Viêm.

"Đối với chúng ta mà nói, sự ràng buộc của quy tắc này cũng không hề nhiều! Chúng ta có một vị võ giả Tứ phẩm, bốn vị võ giả Ngũ phẩm, còn bọn họ chỉ có ba vị võ giả Ngũ phẩm, hai vị võ giả Lục phẩm, sự chênh lệch quá đỗi rõ ràng, khác biệt một trời một vực! Cho nền..."

Tam hoàng tử điện hạ nói một cách hùng hổ: "Trong lúc thi võ, các ngươi cứ mạnh tay mà đánh cho bản vương, tốt nhất là cạo trọc cái đầu của bọn chúng, nếu không thì khó mà làm tiêu tan nỗi đau trong lòng ta!"

"Vâng, điện hại"

Mọi người đáp lời.

Phía bên Đại Võ.

Lâm Bắc Phàm híp mắt mỉm cười mà hỏi: "Các vị, mấy ngày vừa qua chuẩn bị thế nào rồi? Đã thành thạo hết đường đi nước bước của mấy chiêu thức đó hay chưa?"

"Tế tửu đại nhân, sau vài ngày khổ luyện, chúng ta đều đã quen thuộc với tất cả đường đi nước bước của các chiêu thức rồi, cũng đã thành thạo phương pháp đối phó của bản thân! Trong lúc thi đấu, hạ quan nắm chắc tám phần thắng!"

Một cao thủ Tiên Thiên Ngũ phẩm nói với vẻ vô cùng tự tin.

Hai vị Tiên Thiên Ngũ phẩm khác cũng giống như vậy.

Lâm Bắc Phàm gật đầu với vẻ hài lòng: "Tốt lắm, tiếp. theo phải xem các ngươi thể hiện ra sao rồi."


Sau đó, hắn quay sang nhìn hai vị võ giả Lục phẩm ở bên cạnh rồi động viên mà nói: "Các ngươi cũng phát huy hết thực lực của mình đi, nếu thể hiện xuất sắc thì vẫn sẽ được đề bạt đấy!"

"Vâng, tế tửu đại nhân!"

Hai người đáp lời. Thời gian nửa nén hương trôi qua rất nhanh.

"Đã đến giờ rồi, phần thi võ chính thức bắt đầu!"

"Trận đấu đầu tiên trong phần thi võ, mời mỗi bên cử một đại diện tham gial"

Phía bên Đại Viêm.

Tam hoàng tử phân công: 'Lưu Phong, ngươi lên trước đi!"

Lưu Phong, là cường giả xếp thứ hai trong số các đại diện của Đại Viêm bọn họ, thực lực của hẳn ta đã đạt tới hàng Ngũ phẩm đỉnh phong.

Với thân thủ này, vốn đã đủ để hắn ta quét sạch toàn bộ đại diện của Đại Võ rồi. Tam hoàng tử cử hắn ta ra, là để tạo nên thành tích vang dội mở màn trận đầu tiên.

"Vâng, điện hại"

Hắn ta đáp lời, ngẩng đầu bước lên sân thi đấu.

Phía bên Đại Võ.

Không cần Lâm Bắc Phàm phải phân công, một vị võ giả Lục phẩm đã chủ động bước lên sân thi đấu. Tam hoàng tử thấy vậy, liền nhẹ giọng mỉm cười.

Bọn họ cử cường giả Ngũ phẩm đỉnh phong tới tham gia, còn đối thủ lại chỉ là một tên Lục phẩm nhỏ nho, cho dù đối thủ có thực lực luyện võ nghịch thiên, thì cũng khó mà bù đắp nổi sự chênh lệch to lớn này.

Ván này, bọn họ thắng chắc rồi!

Quả nhiên không ngoài dự đoán của tam hoàng tử, hai bên đánh chưa tới ba hiệp, võ giả của Đại Võ đã bị đánh bay ra khỏi ranh giới, thua một ván.

"Ván thứ hai, Chu Kiếm Nam, ngươi lên đi!"

Tam hoàng tử lại phấn chấn mà phân công một lần nữa.


Chu Kiếm Nam, là nhân vật xếp hàng thứ tư trong số các đại diện tham gia thi võ.

Mặc dù hắn ta xếp thứ tư, nhưng với thực lực của hắn ta, nếu đứng trong đoàn đại biểu của Đại Võ, chắc chắn sẽ xếp ở vị trí thứ nhất hoặc thứ hai.

Muốn thắng ván này, không hề khó khăn. "Điện hạ, ta lên đây!"

Hắn ta cầm một thanh kiếm lên, nhanh chân bước lên sân thi đấu.

Phía bên Đại Võ, không cần Lâm Bắc Phàm phải lên tiếng, một vị cao thủ Ngũ phẩm đã bước lên sân thi đấu. Chu Kiếm Nam vừa thấy hắn ta, liền âm thầm coi thường.

Bởi vì mặc dù cả hai người đều là Ngũ phẩm, nhưng sự khác biệt vẫn rất lớn.

Nếu chia Ngũ phẩm thành ba đẳng cấp, thì hắn ta đang ở đẳng cấp cao, còn đối thủ chỉ thuộc đẳng cấp. thấp mà thôi.

Những võ giả giống như kẻ này, một mình hẳn ta có thể đánh với hai người! Tam hoàng tử thấy vậy, gánh nặng trong lòng cũng được gỡ bỏ.

Người mà Đại Võ cử ra tên là Vương Đạo, năm nay hai mươi chín tuổi, là cường giả xếp hàng thứ hai trong số các đại diện của Đại Võ.

Nhưng đối mặt với cường giả xếp hàng thứ tư như hắn ta, sự chênh lệch vẫn rất rõ ràng. Vậy thì, trận này. thắng chắc rồi.

"Xin chỉ giáo!" "Xin mời!"

Hai bên thủ thế, dùng hết toàn bộ năng lực của mình mà đánh. Kiếm khí tung hoành, ánh đao bóng kiếm sáng loáng!

Đại diện của Đại Viêm, Chu Kiếm Nam, hoàn toàn áp đảo đại diện của Đại Võ! Mỗi chiêu thức của hẳn ta, đều có thể khiến Vương Đạo phải lùi lại phía sau!


'Vương Đạo rất cố gắng mà đối phó, vì cầm đao, J_ vùng da giữa ngón cái và ngón trỏ của hắn ta dường như đã nứt ra, còn nhìn thấy cả một vệt máu.

Chu Kiếm Nam thừa thắng xông lên, định đánh đối thủ bay ra khỏi ranh giới, kết thúc trận quyết đấu.

"Hây! Hãy xem Tứ Diện Tuyệt Sát của ta đây!"

Hắn ta đem tuyệt học của chính mình ra, cơ thể biến thành bốn cái bóng, như thật mà như ảo, từ bốn phía mà đánh tới.

Hai mắt Vương Đạo lóe sáng, chính là lúc này!

Hắn ta ngưng tụ ra một luồng đao khí khủng khiếp, gỡ bỏ toàn bộ sự đề phòng, chỉ tập trung vào một trong số bốn cái bóng kia, đánh ra một đòn với lòng quyết tâm!

"Rầm!" Mấy trượng xung quanh đều nổ tung!

Bốn cái bóng hoàn toàn biến mất, Chu Kiếm Nam hiện nguyên hình, trông có vẻ hơi chật vật.

"Khụ khụ, sao ngươi lại nhìn thấy được chứ?"

'Vương Đạo không phí một lời, lập tức thừa thắng xông lên!

Bởi vì hắn ta biết rằng, sau khi đối thủ đánh ra chiêu thức lớn, ở thời điểm vừa mới ra sức, chưa thể dốc thêm sức lực, nhất định phải thừa thắng xông lên, mở rộng chiến công!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui