Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Đường Dung lập tức không vuil

Nói khéo quá, chẳng lẽ ngươi viết hay hơn ta ư?

Trước kia, hắn ta đã từng nghe phong thanh Liêu Như Mẫn là một kẻ có tài, song người này kém xa hắn ta.

Nếu như tới thi ở Đại Viêm thì miễn cưỡng cũng vào được tiến sĩ nhị giáp thôi. Một tiến sĩ nhị giáp thì làm gì có tư cách mà khinh thường thơ của hắn ta?

“Thế thì Liêu huynh cho mọi người xem bài thơ mà ngươi viết đi!”

Đường Dung nói, hắn ta cười mà như không cười.

Liêu Như Mẫn bày thơ của mình ra, đoạn bảo: “Đây chính là bài thơ mà ta đã viết, tên Trúc Thạch! Mời bệ hạ và các vị đại nhân xeml”

Mọi người bèn liếc nhìn, nhìn xong lập tức kinh ngạc. Chỉ thấy trên giấy viết “Bám chặt núi xanh chẳng buông ra, gốc mọc bền vững nơi vách xa. Va đập muôn thuở vẫn cứng chắc, bốn bề cuộn gió mặc thổi qua.”

“Hay quá”

“Một chữ bám này khiến lão phu như trông thấy được vẻ bất khuất của cây trúc!”


“Cả bài thơ như một khóm trúc già sừng sững trên đái Gió tứ phương không lay chuyển được nó, cũng không khiến nó mòn đi, thân trúc thẳng tắp, cứng cáp và kiên cường!”

“Đây đúng là một tuyệt tác về sự kiên cường của cây trúc! Lão phu đã từng đọc rất nhiều thơ về trúc, nhưng. chỉ có bài này là lập luận sắc sảo, hình tượng sinh động, lão phu thích bài này nhất!”

“Bài thơ này... chắc chắn thuộc hàng tuyệt thết”

Người có mặt đều là những kẻ đọc sách giỏi giang, yêu thích làm thơ và có khả năng thưởng thức thơ.

Hôm nay được trông thấy một bài thơ tuyệt vời như thế, lại còn do người Đại Võ viết, bọn họ lại càng kích động hơn, ai cũng hết lời khen ngợi.

“Đa tạ các vị đại nhân đã khen, ta thực không dám nhận!”

Liêu Như Mẫn khiêm tốn nói. 'Thế nhưng trong lòng hắn ta đang vô cùng vui vẻ.

Trạng nguyên Đường Dung trông thấy cảnh tượng ấy thì thất vọng: “Chuyện này... sao có thể?”

Hản ta đã dùng bài thơ hay nhất của mình, còn tưởng mình sẽ thắng chắc.

Kết quả Liêu Như Mẫn cũng có một tuyệt tác và cũng đạt đến trình độ cao như vậy! Đời người đúng là lắm điều bất ngờ, quá kích thích!

Sắc mặt mấy người bên Đại Viêm khó coi vô cùng, trông bọn họ như kiểu mất cha mất mẹ vậy. Nhất là tam thái tử điện hạ, sắc mặt của hắn ta là tệ nhất.

Ban đầu hắn ta còn cho rằng ván này bên mình sẽ thắng chắc, kết quả Lâm Bắc Phàm không lên thi, một †ên lâu la bên Đại Võ thôi cũng có thể đánh bại trạng nguyên của hắn ta! Đúng là mất mặt!

Đường Dung há miệng nói: “Liêu huynh, đây thật sự là bài thơ do ngươi viết sao?”

Liêu Như Mẫn hơi đỏ mặt. Bài thơ này đúng là do hắn ta viết.

Song tế tửu đã đọc nó và chỉnh sửa cho hắn ta, thế nên mới đạt được hiệu quả như vậy.

Liêu Như Mẫn liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, hắn ta trông thấy Lâm Bắc Phàm lắc đầu.

Biết được ý của Lâm Bắc Phàm xong, hẳn ta bèn nói một cách hùng hổ: “Đương nhiên là thơ do ta làm rồi, chẳng lẽ ngươi sẽ nhường một bài thơ hay như vậy cho. người khác?”


Đường Dung thầm lắc đầu.

Đối với những người bọn họ mà nói thì nó chẳng khác gì một bí kíp võ công tuyệt thế của người trong giang hồ.

Ai lại nỡ giao nó ra để thành toàn cho người khác?

Trọng tài mỉm cười, nói: “Làm thơ cần có linh cảm! Ai cũng có lúc tỏa sáng, lúc thất bại thì mới viết được một tuyệt tác như thế! Giống như tế tửu đại nhân của chúng ta vậy, học rộng tài cao, linh cảm vô cùng phong phú và hay viết được nhiều bài thơ hay để lại cho người đời thưởng thức!”

“Không sai! Tế tửu đại nhân chính là một người học. rộng biết nhiều, tài làm thơ đỉnh cao nên mới được người đời xưng là tiên trên trời! Bởi lẽ chỉ có tiên mới có được tài hoa như thế! Để mà so sánh với đại nhân thì ta còn kém xa, cái tài của ta chỉ bằng một phần một vạn của đại nhân mà thôi!”

Liêu Như Mãn lập tức nịnh nọt.

Lâm Bắc Phàm nghe mà vui vô cùng, tiểu tử này hiểu chuyện đấy, đúng là không uổng công hắn giúp đỡ!

Đường Dung biết trước được kết cục này, chỉ là hắn †a không có cách cứu vãn tình hình thôi. Cuối cùng sau khi bầu phiếu, Liêu Như Mẫn giành chiến thắng.

Đường Dung đi xuống với vẻ thất vọng, hắn ta cười khổ: “Điện hạ, các vị, ta xin lỗi! Khiến mọi người thất vọng rồi!”

“Đường Dung, ngươi đã làm rất tốt rồi, chuyện này không trách ngươi được! Ai mà ngờ được Liêu Như Mẫn lại dùng một bài thơ tuyệt thế như vậy chứ, chỉ có thể nói ngươi không may mắn, ngươi bại trong vinh quang!”

Tam hoàng tử khuyên.

Đường Dung chắp tay: “Ván tiếp theo giao cho mọi người vậy!”


Tam hoàng tử vội bảo: “Các ngươi còn bài thơ nào về trúc không? Hiện giờ đang lúc cấp bách, mau lấy ra đi"

Mọi người nhìn nhau rồi lắc đầu, bọn họ chỉ biết cười khổ.

“Điện hạ, thật sự không còn nữa!”

“Điện hạ, ta có một bài, nhưng kém xa Trúc Thạch của Liêu Như Mẫn!”

Điên hạ, ta có một bài nhưng không dùng được đâu!”

'Tam hoàng tử càng sốt ruột hơn, hắn ta giục: “Nếu đã không có thì mau nghĩ ra cho ta! Mau nghĩ cách cho bản cung! Đây mới chỉ là ván đầu tiên, nhưng một khi chúng ta đã thua thì đồng nghĩa với việc sẽ thua tất cả! Sau khi trở về biết phải bẩm báo với bệ hạ và dân chúng thế nào?”

Người bên phía Đại Viêm như sắp muốn khóc.

“Nhưng điện hạ à, đâu thể nghĩ ra một bài thơ tuyệt thế dễ dàng như vậy?”

“Có chặt đầu ta thì ta cũng không viết được!” “Chúng ta thật sự không còn cách nào khác!”

'Tam hoàng tử nói: “Đừng có phí lời nữa, mau tranh thủ thời gian nghĩ đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui