Công chúa mà Lâm Bắc Phàm nói chính là Tử Nguyệt công chúa!
Công chúa đang chạy trốn cũng là công chúa.
Hơn nữa đây còn là một công chúa có tiền, nàng giỏi hơn những vị công chúa khác rất nhiều đó!
“Tin hay không tùy ngươi! Tam hoàng tử điện hạ, nếu đã không có tiền thì ta cũng không giúp đỡ được rồi!"
Lâm Bắc Phàm đứng lên: “Hai vị, mới nãy đã làm phiền hai vị, ta xin cáo từ!”
Lão thần Vương đại nhân vươn tay ra, nói với theo: “Tế tửu đại nhân dừng bước, chúng ta bàn bạc lại nhé!”
Nói đoạn, hắn ta kéo tam hoàng tử tới một góc rồi nói: “Điện hạ, bắt buộc phải đồng ý thôi! Nếu Lâm Bắc Phàm đi rồi thì chúng ta hết cơ hội, hết hy vọng trong trận đấu này!”
'Tam hoàng tử bất lực nói: “Nhưng Vương đại nhân à, bản cung thực sự không gom nổi nhiều tiền như vậy!”
Vương đại nhân cắn răng nói: “Điện hạ, lão thần vẫn còn ít tiền riêng! Mặc dù không nhiều nhưng chắc có thể thỏa mãn được hắn!”
“Đa tạ Vương đại nhân, bản cung nhất định sẽ ghi nhớ công lao của ngươi!”
Cứ thế, tam hoàng tử góp được một trăm hai mươi vạn lượng, miễn cưỡng khiến Lâm Bắc Phàm hài lòng.
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười tươi rói, hắn cất đống tiền dày cộp vào túi: “Tam hoàng tử điện hạ, Vương đại nhân, các ngươi có lòng rồi! Các ngươi cứ yên tâm, ngày mai hãy xem bản quan phát huy nhé!”
“Vậy thì làm phiền Lâm tế tửu rồi!”
'Tam hoàng tử và Vương đại nhân đã biến thành hai tên nghèo nàn, bọn họ chắp tay nói.
“Khách sáo quá rồi! Cơ mà ta không thể nhường quá lộ liều, dù có thua thì cũng phải thua một màn đẹp! Như thế mới không tổn hại đến danh dự của ta, đồng thời ta cũng dễ ăn nói với nữ đế bệ hạ và muôn dân!”
'Tam hoàng tử và lão thần gật đầu tỏ vẻ bọn họ đều hiểu.
'Tam hoàng tử hỏi: “Lâm tế tửu, ngươi định làm thế nào?”
“Ta định thế này!”
Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng, đoạn bảo: “Ngày mai trong trận đấu, ta sẽ tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn. Các ngươi thấy ngứa mắt nên thuận thế kích thích ta, gia tăng độ khó của trận đấu. Ta không chịu nổi kích thích nên chắc chắn sẽ chấp nhận.”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười đắc ý: “Đề càng khó, mặc dù ta có thể phát huy như bình thường, thậm chí còn hơn cả bình thường nhưng vẫn thua các ngươi. Như thế thì chứng tỏ không phải ta không có năng lực mà là trời không theo tai”
'Tam hoàng tử và lão thần gật đầu, mỉm cười: “Kế này không tồi!”
Lâm Bắc Phàm bưng ly rượu lên, nói: “Chúc hai vị mã đáo thành công trước nhé!”
“Mã đáo thành công!” Mọi người bật cười.
Uống rượu xong, Lâm Bắc Phàm ôm một đống tiền, cáo từ rời đi.
Ngày hôm sau, trận đấu tiếp tục. Do trận đấu ngày đầu tiên, Lâm Bắc Phàm đại diện cho Đại Võ và đã giành chiến thắng trước Đại Viêm nên
†âm trạng của bách tính hùng hồn lắm.
Trời mới tờ mờ sáng mà dân chúng đã tụ họp hết bên ngoài trường đấu.
“Hy vọng hôm nay chúng ta lại thắng tiếp!”
“Ta thấy chỉ cần có Lâm tế tửu thì chắc chắn không có vấn đề gì hết!”
“Đúng đó, chỉ cần Lâm tế tửu xuất mã là Đại Võ chúng ta chỉ có thắng thôi!” “Đến giờ rồi, bắt đầu rồi kìa!”
Trong trường diễn võ, nữ đế và bách quan đã có mặt từ lâu.
'Trận thắng ngày hôm qua đều khiến nữ đế và bách quan hớn hở, sắc mặt ai cũng thong dong, nhẹ nhõm.
Ánh mắt bọn họ không khỏi dừng trên người Lâm Bắc Phàm.
Hy vọng hắn càng lợi hại hơn nữa, dẫn đầu các tài tử Đại Võ giành chiến thắng! Nếu để so sánh thì sắc mặt người bên Đại Viêm nghiêm nghị hơn rất nhiều.
Hôm qua bọn họ đã thua hai ván, thế cục vô cùng bất lợi, hôm nay bọn họ phải thắng bằng bất cứ giá nào.
Nữ đế nhìn sắc trời, đoạn gật đầu với người dẫn chương trình: “Bắt đầu được rồi!”
“Vâng thưa bệ hạ”
Người dẫn chương trình quay người hướng về phía hai bên, đoạn cao giọng tuyên bố: “Ván thứ ba trong trận đấu - thư pháp!”
“Mời hai bên cử ra tài tử, tiến thành cuộc thi thư pháp! Người thắng sẽ ở lại, người thua bước xuống! Cho đến khi tài tử hai bên đều thi hết thì cuộc thi sẽ kết thúc! Người cuối cùng ở lại sẽ là người chiến thắng!”
Bên Đại Viêm.
“Lưu Hải, ván này ngươi lên trước đi!”
Tam hoàng tử nói.
Lưu Hải thấy hơi cẳng thẳng: “Nhưng điện hạ à, trong mọi người thì thư pháp của ta bình thường lắm! Nếu ta lên trước nhỡ thua thì sẽ ảnh hưởng đến khí thế của bên ta”
“Ngươi không phải lo, cứ lấy thực lực của ngươi ra, hôm nay chúng ta chắc chắn sẽ thắng!”
Tam hoàng tử tự tin vô cùng.
Bản cung đã mua chuộc người mạnh nhất bên kia rồi, ngươi còn sợ không thắng nổi sao? Chỉ cần hắn nhường chút thì những thứ khác không cần phải lo lắng nữa!
“Vâng thưa điện hạ”
Lưu Hải hít một hơi rồi bước lên trường diễn võ.
Phía Đại Võ.
“Liêu Như Mẫn, ngươi lên trước đi!”
Lâm Bắc Phàm nói.
“Tế tửu đại nhân, ngươi không lên hả?”
Liêu Như Mẫn sững sờ.
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Bọn họ quá yếu, đúng là không kích thích nổi ý chí chiến đấu của ta! Ngươi cứ lên trước đi, thể hiện trình độ thư pháp của ngươi ra! Cứ bình tĩnh, còn có bản quan ở phía saul”
“Vâng thưa tế tửu đại nhân!”
Liêu Như Mẫn ưỡn ngực bước lên trường diễn võ. Cứ thế cuộc thi thư pháp chính thức bắt đầu.
Cách thi là hai bên có đề thi giống nhau và viết chữ lên giấy.
Bọn họ sẽ viết trong thời gian quy định sẵn, sau đó bày ra để mọi người bầu phiếu, được nhiều phiếu hơn sẽ chiến thắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...