"Xem ra ở đây thật sự không có kho báu của Tà Nguyệt rồi!"
"Tốn công tốn sức cả một tháng trời, sớm biết thế này ta đã chẳng tới đây!"
"Đi thôi đi thôi, về nhà thôi!"
Đúng lúc đó, trên núi đột nhiên có tiếng râm rầm vang lên.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại xảy ra địa chấn?"
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
Mặc dù mọi người rất hoảng hốt, nhưng cũng tin rằng với năng lực của mình có thể đối phó với bất cứ chuyện gì xảy ra. Sau đó, một tiếng nổ ầm trời vang lên.
Một tảng núi lớn đột nhiên vỡ tan tành, ngọn núi vỡ vụn thành từng tảng đá lớn, lăn xuống dưới chân dãy núi Thanh Long.
Bên dưới dãy núi Thanh Long, hai mươi vạn đại quân của Võ Tây vương đang đóng quân.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Võ Tây vương, đều trơ mắt chứng kiến những tảng đá lớn này lăn xuống đại quân hai mươi vạn người.
Võ Tây vương tức muốn nổ đom đóm mắt: "Không!" "Rầm rầm rầm."
Có rất nhiều binh sĩ không kịp chạy, bị đá tảng nghiền nát, quay về giấc mộng ngàn thu cùng trời đất.
Cùng ngày hôm ấy, vì vách núi Thanh Long bị phá vỡ, đất đá ùn ùn lăn xuống bên dưới!
Hai mươi vạn đại quân của Võ Tây vương không kịp chạy trốn, lập tức bị đá lăn xuống đè chết!
Chỉ có mười vạn đại quân kịp chạy ra bên ngoài, mười vạn đại quân còn lại vĩnh viễn an nghỉ tại đây cùng trời đất, vô cùng thảm thiết!
Võ Tây vương tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, tim gan cũng muốn vỡ nát, phun ra ba ngụm máu rồi ngất xỉu! Còn chuyện này, cũng nhanh chóng truyền đi khắp thiên hạt!
Võ Tây vương, trở thành trò cười lớn.
"Lại tổn thất thêm mười vạn đại quân rồi, Võ Tây vương làm ông trời tức giận, bị ông trời trừng phạt đấy àm
"Đã mất ba mươi lăm vạn quân rồi! Từ khi chuyện kho báu của Tà Nguyệt bại lộ cho tới bây giờ, còn chưa đầy một tháng, vậy mà Võ Tây vương đã tổn thất ba mươi lăm vạn đại quân, vừa đáng thương vừa đáng tiếc, lại còn bưồn cười nữa chứ!"
"Chiến tranh còn chưa nổ ra, mà hản ta đã thất bại trước rồi! Nghe nói cái hôm mà đá lăn xuống ấy à, Võ 'Tây vương tức đến nỗi hộc máu, ngất luôn rồi! Ha ha!"
"Ông trời làm việc ác thì sống được, con người làm việc ác thì không sống nổi! Đáng lắm!"
"Võ Tây vương, nghiệp lớn của ngươi còn xa lắm!"
Các phiên vương khác, mặc dù đi chuyến này không tìm được kho báu, hơi tiếc nuối một chút.
Nhưng thấy kẻ địch lớn như Võ Tây vương bị hao binh tổn tướng, thực lực tổn hại nghiêm trọng, thì ai nấy đều nhân chuyện này mà vui mừng.
Kẻ nào nhiều tiền lắm của, còn khao thưởng cho. quân lính. Triều đình cũng làm như vậy.
"Trên triều đình, vẻ mặt nữ đế hồng hào, không giấu nổi nụ cười trên mặt, nói: "Các vị ái khanh, Võ Tây vương làm ông trời nổi giận, lại tổn thất thêm mười vạn đại quân nữa rồi, đây là ý trời! Ông trời cũng đang giúp ta!"
"Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng bệ hại"
Các quan cùng đồng thanh nói.
Nữ đế hào hứng: "Trâm quyết định thưởng lớn cho các vị ái khanh, để quân thần cùng vuil"
"Bệ hạ thánh minh!”
Các quan hớn hở ra mặt.
"Lâm ái khanh bước lên nghe phong thưởng! Thưởng vạn lượng bạc trắng, mười cuộn tơ lụa, mười bình rượu Ngự Long cực phẩm, mười lạng Phượng Hoàng Kim Trà, một cây nhân sâm trăm năm cực phẩm."
Văn võ bá quan: "..."
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng mà nói: "Tạ bệ hạ long ân!"
"Bệ hạ, còn bọn ta thì sao?"
Các quan gào khóc đòi thưởng.
"Các vị ái khanh, đừng sốt ruột, trầm sẽ không quên các ngươi đâu!"
Nữ đế mỉm cười với vẻ đắc ý: "Ngoài Lâm ái khanh ra, các vị đại thần khác trong triều đình, đều được thưởng... một trăm lượng bạc trắng!"
Văn võ bá quan: "Mẹ kiếp..."
"Bây giờ, mời các vị anh hùng của Lục Phiến Môn vào triều!"
Dưới sự dẫn dắt của Quách đầu mục Lục Phiến Môn, những cao thủ tới dãy núi Thanh Long chấp hành nhiệm vụ lần này đều lên triều.
"Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"
"Các vị ái khanh miễn lễ!"
Nữ đế cười nói: "Mặc dù chuyến này, các ngươi không tìm được kho báu, nhưng ý trời đã vậy, không thể trách các ngươi được! Nhưng mà, chuyến lần này, các ngươi lại lập được công lớn hiển hách! Có các người âm †hầm hành động, nên Võ Tây vương mới bị hao binh tổn tướng, hóa giải được mối nguy hiểm cho triều đình, mỗi người các ngươi đều là anh hùng của triều đình, nên thưởng!"
"Mỗi người đều được thăng một cấp quan, thưởng vạn lượng bạc trắng, ban thưởng một thanh ngự đao hoặc ngự kiếm."
Các cao thủ của Lục Phiến Môn mừng rỡ như điên: "Tạ chủ long ân!"
Nữ đế lại nói tiếp: "Đại Ngưu, trẫm biết ngươi, ngươi là đại anh hùng diệt cướp! Nhưng hiện giờ ngươi đang lập công để chuộc lại tội lỗi, không được nhận thưởng! Cho nên ta sẽ không thăng quan cho ngươi, nhưng vẫn sẽ thưởng bạc và đao cho ngươi! Mong rằng ngươi sẽ tiếp tục cống hiến cho triều đình, chờ tới khi ngươi tích góp đủ công lao rồi, trẫm sẽ đặc xá tất cả mọi tội lỗi của ngươi!"
Đại Ngưu mừng rỡ như điên, cảm động đến nỗi muốn khóc: "Cảm ơn bệ hại"
Trong lòng hắn ta vô cùng cảm khái!
Hai tháng trước, hắn ta vẫn còn là tội phạm nghiêm trọng bị triều đình truy nã, bị triều đình truy sát tróc nã.
Bây giờ, hẳn ta lại trở thành người của triều đình, cống hiến cho triều đình, lại còn có cơ hội được gặp nữ đế, được hoàng đế bệ hạ nhớ mặt, được bệ hạ ban thưởng, đây là vinh hoa lớn đến thế nào cơ chứ?
Đời này của hắn ta coi như đáng sống rồi!
Mặc dù trên người hắn ta vẫn còn mang tội, nhưng trong lòng hắn ta lại tràn ngập hy vọng vào tương lai! Hắn ta không khỏi quay đầu nhìn về phía một người trong số các quan lại triều đình.
Tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm. Chính nhờ tên đại tham quan mang đây tiếng xấu, bị người người hận không thể giết chết này, nên hắn ta mới có hy vọng sống sót.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...