Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

"Quách đại nhân, trời đã tối rồi sao ngươi còn tới đây?"

"Tế tửu đại nhân, có câu bình yên vô sự thì không tới Điện Tam Bảo! Chủ yếu vẫn liên quan đến chuyện kho báu của Tà Nguyệt, đây là chuyện lớn, ta muốn tới tìm ngươi để xin tham mưu một chút, mong là ngươi có thể cho ta vài ý kiến!"

"Ra là thế! Quách đại nhân, mời vào thư phòng!"

Sau khi đi vào thư phòng, Tiểu Thúy dâng trà lên rồi lại lui xuống, chỉ để lại hai người.

Quách đầu mục kể lại một cách sơ lược về tình hình kho báu của Tà Nguyệt, sau đó thuật lại cách bố trí của mình. Googl𝓮 𝗻gaу 𝘁𝘳a𝗻g [ 𝘛RÙ𝑴𝘛RU𝗬ỆN﹒ⅴ𝗻 ]

Hắn ta hỏi với vẻ khiêm tốn: "Tế tửu đại nhân, bản quan sắp xếp như thế, có hợp lý hay không? Có cần bố trí thêm vài người nữa hay không? Hoặc là ngươi cảm thấy có chỗ nào phải chú ý, mong ngươi cho ý kiến!"

Lâm Bắc Phàm xua tay, cười nói: "Quách đại nhân, ngươi lo lắng quá rồi, thật ra không cần phải như thế đâu!"


"Tế tửu đại nhân, không lo lắng thì không ổn đâu!"

Quách đầu mục gượng cười: "Đó là kho báu của Tà Nguyệt đấy, một kho báu có giá trị sánh ngang với cả một đất nước, một kho báu mà ai nấy đều muốn có được! Nếu nó bị các thế lực khác chiếm được, thì sự đe dọa đối với Đại Võ ta sẽ rất lớn!"

"Hơn nữa, các thế lực ở khắp nơi đều phái người tới Võ Tây, sóng gió trong thiên hạ đều hội tụ lại ở dãy núi Thanh Long, ngươi giành ta đoạt, ta không bỏ ra chút †âm trí, thì kho báu sẽ rơi vào tay kẻ khác mất thôi!"

Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa xua tay: "Quách đại nhân, thật sự không cần tạo áp lực lớn như thế cho mình đâu! Ta nói thật nhé, ở đó có kho báu của Tà Nguyệt thật hay không vẫn còn là một ẩn số! Cho dù có kho báu thật, thì Lục Phiến Môn của ngươi có dốc toàn bộ lực lượng đi cũng chẳng thể đem nó về được! Đã thế thì hà tất phải tốn nhiều tâm tư như vậy cơ chứ?”

Quách đầu mục gật đầu: "Tế tửu đại nhân nói đúng, nhưng mà..."

"Quách đại nhân, thật ra mục đích chính chuyến này ngươi đi, cũng không nên đặt ở kho báu."

Quách đầu mục hoảng hốt: "Tế tửu đại nhân, tại sao ngươi lại nói như vậy chứ?”

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Như vừa rồi ta đã nói, có †ìm được kho báu của Tà Nguyệt hay không vẫn còn là vấn đề, cho dù có tìm được, có đem nó về được hay không cũng là một vấn đề đấy! Cho nên, nhiệm vụ lần này của ngươi, chắc chắn không thể hoàn thành nổi đâu!"

Quách đầu mục cười gượng, gật đầu: "Ta chỉ có thể dốc hết sức mình mà thôi!"

"Nếu đã không hoàn thành nổi, thì tại sao không nhân cơ hội này kiếm chút công lao rồi quay về cơ chứ?”

Quách đầu mục hơi thắc mắc: "Tế tửu đại nhân, ý của ngươi là..."

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Ý của bản quan là, hiện giờ dãy núi Thanh Long là nơi sóng gió hội †ụ, cao thủ của các phe phái tập trung ở đó, tranh giành, bày mưu tính kế lẫn nhau vì kho báu! Quách đại nhân, ngươi hoàn toàn có thể nhân cơ hội này để ly gián bọn họ, tính kế hãm hại bọn họ, làm suy yếu thực lực của các thế lực ấy, đặc biệt là thực lực của Võ Tây vương!"


"Võ Tây vương là kẻ lòng dạ độc ác, vừa liêu lĩnh lại hiếu chiến, mưu đồ cướp ngôi của hắn ta mọi người đều biết cả, thật sự là mối họa lớn của triều đình! Nếu Quách đại nhân có thể nhân cơ hội này làm thực lực của hắn ta suy yếu, khiến hắn ta hao binh tổn tướng, thì chẳng phải Đại Võ ta sẽ càng yên ổn hơn sao?"

"Như vậy, chẳng phải ngươi sẽ lập được công lớn sao?"

Quách đầu mục võ đùi, nói với vẻ kích động: "Đúng vậy! Đây thật sự là cơ hội tốt nghìn năm có một, cảm ơn tế tửu đại nhân đã nhắc nhở! Bản quan lấy trà thay rượu, kính tế tửu đại nhân một chén!"

"Quách đại nhân, khách sáo rồi!"

Hai người cùng cầm chén trà lên, cụng nhẹ với nhau rồi mỉm cười uống.

"Hôm nay được tế tửu đại nhân nhắc nhở, đúng là mây mù tan đi thấy được trời trong, bản quan đã biết phải làm như thế nào rồi! Đại ân này ta không lời nào cảm ơn hết được, bản quan quay về sắp xếp lại công việc một lần nữa, hôm khác lại mời tế tửu đại nhân uống rượu!"

"Quách đại nhân đi thong thả, ta tiễn ngươi về!"

Lâm Bắc Phàm tiễn Quách đầu mục ra khỏi cổng lớn. Sau đó không lâu, Tử Nguyệt công chúa đến.

Nàng vô cùng hào hứng, vừa mới bước vào thư phòng đã bắt đầu nói: "Quân sư, kế hoạch của chúng ta đã làm xong rồi! Hiện giờ, khắp thiên hạ đều biết chuyện kho báu của Tà Nguyệt được chôn ở gần mật đạo trên dãy núi Thanh Long, ai nấy đều phái người đi đào kho báu! Có nhiều cao thủ tụ tập tới dãy núi Thanh Long như thế, Võ Tây vương lại càng đau đầu! Ha ha..."


"Chúc mừng công chúa! Chúc mừng công chúa!"

Lâm Bắc Phàm chắp tay cười nói.

"Phải nói là cùng vui mới phải! Nếu không có quân sư hiến kế, bọn ta cũng không thể làm tốt đến thế! Quân sư, ngươi là người lập công đầu đấy!"

Tử Nguyệt công chúa cười đến nỗi không khép miệng lại nổi.

Nàng đích thân thực hiện kế hoạch lần này, đùa giỡn người trong thiên hạ trong lòng bàn tay, trong lòng tràn ngập cảm giác thành công.

"Công chúa, hiện giờ chính là thời cơ tốt để báo thù!"

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Để chiếm được kho báu của Tà Nguyệt, Đại Nguyệt vương triều ở phía bên kia của dãy núi Thanh Long, chắc hẳn sẽ không thể làm ngơ, rất có thể bọn họ sẽ phái đại quân đi vào dãy núi này! Chỉ cần chúng ta khiến nội bộ bọn chúng xích mích, chắc chản có thể khiến cho Đại Nguyệt vương triều hao binh tổn tướng! Công chúa, giờ không báo thù, thì còn chờ tới bao giờ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui