Thì ra, hắn ta là một cao thủ Tiên Thiên.
Cao thủ Tiên Thiên có thể ngưng tụ chân khí tạo thành lá chắn khí rất chắc chắn ở bên ngoài cơ thể, đến đao kiếm cũng khó có thể làm bọn họ bị thương được!
Nhưng hắn ta nhìn đám cao thủ Tiên Thiên ở xung quanh cũng cảm thấy hơi đau đầu: "Ai đó nói cho lão. phu biết những cao thủ này ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ đều muốn cướp tàu đệm khí với lão phu sao?”
Các cao thủ Tiên Thiên khác cũng có cùng suy nghĩ. Mẹ kiếp, sao lại nhiều cao thủ thế này?
Chẳng lẽ đám người này đều muốn cướp tàu đệm khí với bọn họ sao?
Cũng may là có nhiều tàu đệm khí, nếu không thì chính bọn họ cũng phải đánh giết lẫn nhau.
Đúng lúc này, lại có mấy tiếng vèo vèo vang lên.
Cuối cùng thì tổng đầu mục của Lục Phiến Môn cũng dẫn lực lượng quân binh siêu đỉnh của mình tới, hắn ta cầm một miếng lệnh bài, hét lớn: "Lục Phiến Môn phụng mệnh truy nã người cướp tàu! Ta khuyên các. ngươi hãy giơ tay chịu trói đi, kẻ nào không chấp hành, giết!"
Đám cao thủ Tiên Thiên trên tàu đệm khí cảm giác được nguy cơ trầm trọng, bọn họ nhìn nhau: "Giết!" Vì vậy, hai bên lao vào đánh nhau.
Mặc dù số cao thủ Tiên Thiên của triều đình chỉ có vài người nhưng những người này đều là quân tinh nhuệt!
Ví dụ như tổng đầu mục của Lục Phiến Môn, hắn ta có thực lực Tứ phẩm đỉnh cao, là cường giả trong số các cường giả Tiên Thiên, chỉ mình hắn ta cũng đủ để thu phục mấy cường giả Tiên Thiên thông thường một cách dễ dàng.
Chưa được bao lâu đã có hai cao thủ Tiên Thiên bị hắn ta đánh chết.
Những Tiên Thiên yếu hơn cũng chết dưới tay cao. thủ của triều đình.
Đám cao thủ Tiên Thiên còn lại cảm nhận được mối nguy hiểm to lớn đành phải đánh vỡ tàu đệm khí, cướp
mấy cái túi khí rồi bỏ chạy giữ mạng.
"Đuổi theo cho bản quan, tuyệt đối không được để kẻ nào chạy thoát!" Quách đầu mục hét lớn một tiếng.
"Vâng, Quách đại nhân!" Cuộc truy sát này kéo dài một ngày một đêm. Khi đến có hai mươi tư cao thủ Tiên Thiên nhưng lúc về chỉ còn ba người thoát được, toàn bộ hai mươi mốt người kia đã bỏ mạng.
Những cường giả Hậu Thiên được phái đi hầu như đều chết trong trận mưa tên.
Cuộc vây quét lần này có thể nói là đã giành được. thành công lớn.
Tại Lâm phủ, kinh thành.
Sắc mặt của hai người Mạc Như Sương sầm xuống, đến tìm Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ quan tâm: "Trông vẻ mặt của các ngươi thế này, có phải đã xảy ra chuyện gì không ổn rồi không, không lấy được túi khí sao?"
Mạc Như Sương gượng cười: "Lấy được túi khí rồi, nhưng hy sinh quá nhiều! Để lấy được túi khí của tàu đệm khí, vương gia đã phái đi tổng cộng hai cao thủ Tiên Thiên và ba mươi võ giả Thất phẩm! Nhưng cuối cùng chỉ có một cao thủ Tiên Thiên thoát được, những người khác đều không thể quay về được nữa! Vị Tiên Thiên còn lại kia cũng phải trả giá bằng một cánh tay."
"Ôi, thật đáng tiếc!" Lâm Bắc Phàm thở dài, sao. không chết quách đi cho xong!
"Đúng là rất đáng tiếc, vì một cái túi khí mà phải trả giá bằng nhiều sinh mạng như thế!" Quách Thiếu Soái cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Những người này đều là võ giả Thất phẩm cả đấy, cũng có thể coi là cao thủ trong giang hồ!
Thực lực của mỗi người trong số bọn họ đều cao. hơn hắn ta, vậy mà còn chưa kịp kiến công lập nghiệp, lập nên thành tựu thì đã phải chết rồi!
Lúc này, hắn ta đột nhiên nhớ tới bài thơ mà Lâm Bắc Phàm từng đọc.
Hùng tâm chí khí ngút trời, bước vào giang hồ nếm mùi khổ đau!
Biết thế xưa ấy tận hưởng lạc, nào đâu phải chịu nỗi u sầu!
Trước đây hắn ta không hiểu, nhưng giờ thì đã từ từ hiểu ra rồi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
"Nhưng cũng may là đã lấy được túi khít"
Mạc Như Sương nói với vẻ mừng rỡ: "Đã có túi khí của triều đình, nhất định vương gia sẽ nhanh chóng nghiên cứu ra khí cầu lớn và tàu đệm khí, chắc chắn sau này nghiệp lớn sẽ như hổ mọc thêm cánh."
"Đúng vậy, có túi khí rồi, nghiệp lớn của vương gia cũng có hy vọng rồi!" Lâm Bắc Phàm bật cười một cách kỳ lạ.
Lúc này, vị Tiên Thiên mà mấy người Lâm Bắc Phàm nhắc tới ngày đêm bôn ba, cuối cùng cũng trốn được về Ký Bắc.
"Vương gia, không phụ sự mong đợi của ngươi, cuối cùng thuộc hạ cũng đã đem túi khí của tàu đệm khí về rồi!" Hắn ta dùng cánh tay duy nhất còn nguyên vẹn của mình dâng túi khí của tàu đệm khí lên cho Ký Bắc vương.
Ký Bắc vương nhận lấy túi khí, giao cho quân sư Gia Cát đang đứng bên cạnh.
Sau đó hắn ta vội vàng đỡ vị Tiên Thiên kia dậy, thấy đối phương chỉ còn lại một cánh tay thì lệ rơi đầy mặt, nói: "Lưu đại hiệp, cực khổ cho ngươi
"Cũng không phải chuyện cực khổ gì cho lắm!"
Người kia gượng cười, vẻ mặt có hơi buồn bã: "Chỉ là chúng ta đã đánh giá quá thấp sự đề phòng của triều đình! Lần này thuộc hạ dẫn theo ba mươi cao thủ đi, cuối cùng lại chẳng có lấy một người quay về! Ngay cả Hoàng đại hiệp cũng... thuộc hạ làm việc tắc trách, thật hổ thẹn với vương gia!"
"Ôi! Lưu đại hiệp, ngươi quay về an toàn là đã tốt lắm rồi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...