Đao thánh lấy đao trong tay mình xuống: “Đây là đao của bản tọa, được rèn từ vân thiết thiên ngoại, lưỡi đao dài bốn tấc ba thốn, nặng mười chín cân ba lạng! Vô cùng khát máu, đã cùng bản tọa giết qua vô số kẻ địch, tên đao là Đồ Long!”
Kiếm tiên: “Đao tốt”
Đao thánh: “Kiếm tốt!”
Lúc này, bọn họ đã bắt đầu đánh giá nhau, muốn thông qua khí thế để áp đảo đối phương.
'Thế nhưng, hai người đều là người có ý chí kiên định, mấy lời này hoàn toàn không thể đả động được trái tim của bọn họ mà chỉ có thể khai chiến.
“Tiếp một kiếm của ta đây!”
Kiếm tiên giậm hai chân nhảy ra khỏi khí cầu lớn, tay cầm lợi kiếm đâm một nhát tới!
Một đường kiếm khí kinh người nhanh chóng xuyên thủng hơn trăm trượng, chém về phía đao thánh!
Kiếm quang lạnh lẽo sắc bén, đẹp không sao tả xiết, giống như thiên ngoại phi tiên!
Đao thánh cũng không kém, hắn ta nhún người nhảy lên thoạt nhìn dường như nhảy còn cao hơn cả mặt trăng, hai tay cầm đao bổ một đường!
Đao khí khủng khiếp từ trên giáng xuống xé rách hư không trăm trượng, mạnh mãẽ lao tới giống như thần phạt!
“Âm ầm...”
Trời đất rung chuyển!
Cho dù cách xa mấy trăm trượng nhưng luồng sức. mạnh khủng khiếp trút xuống bổ thẳng vào mặt vẫn khiến người cảm thấy khó thở.
Giống như một đao một kiếm này chém lên người bọn họ vậy!
Trong lòng mọi người tràn đầy vẻ kinh hãi.
“Đây chính là kiếm tiêt “Đây chính là đao thánh!”
Chỉ một chiêu mà hai khí cầu lớn bay trên trời đó đã bị phá hủy!
Hai người không còn chỗ đứng nữa, đành điều khiển chân khí theo gió từ từ bay xuống.
Song vào lúc này, đột nhiên trên mặt đất có rất nhiều đền Khổng Minh bay lên giống những đốm sao lấp lánh trên bầu trời.
Bọn họ giẫm chân lên đèn Khổng Minh nhún người nhảy lên, lại bay lên trời, tiếp tục một trận kiếm khí tung hoành, đao quang đan xen, xuyên qua xuyên lại trong hư không giống như trận chiến của các vị thần ở trên trời!
Đám người dưới đất nhìn mà như say như dại!
“Đẹp quá, mạnh quái”
“Vượt nghìn dặm xa xôi tới đây quả nhiên không phí hoài!”
“Có thể chứng kiến một trận chiến ngoài bầu trời như thế thì dù có chết cũng đáng, đời này cũng không còn gì hối tiếc!”
“Trận chiến này rồi sẽ vang danh khă võ lâm!”
Lâm Bắc Phàm cũng nhìn đến say mê.
Hắn cũng muốn bay lên trời cùng người khác đánh một trận thật đã đời biết bao!
Nhưng vừa nghĩ đến thân phận của mình, vừa nghĩ đến hệ thống chó đó mà chỉ có thể lệ rơi đầy mặt, hóa thành một tiếng thở dài.
Bỏ đi, mình vẫn nên ngoan ngoãn làm một tên tham quan thì hơn!
Nhưng tâm trạng của hắn rất nhanh đã tốt lên, vì hắn lại có thể thăng cấp rồi.
“Hai lần liên tiếp tham ô được từ tay các quan viên Công bộ được khoảng một nghìn năm trăm vạn lượng bạc!”
“Bán cách chế tạo tàu đệm khí vớt được bốn nghìn ba trăm vạn lượng từ tay các vị thân vương và các quốc gia khác!”
“Tham ô được bốn trăm năm mươi vạn lượng bạc từ tay Tử Nguyệt công chúa!”
“Tham ô được một nghìn vạn lượng từ trong tay đám nha nội con ông cháu cha ở Quốc Tử Giám!”
“Bây giờ lại kiếm được bốn nghìn vạn lượng từ trong tay một tốp nhân sĩ võ lâm này, trừ đi năm trăm vạn lượng dùng để hối lộ người khác ra thì còn lại ba nghìn năm trăm vạn lượng nữa!”
“Cho nên bây giờ số ngân lượng mà mình tham ô được đã hơn một trăm triệu rồi!”
Lâm Bắc Phàm càng nghĩ càng sướng run người, hao tổn nhiều tâm cơ và tâm huyết như thế cuối cùng cũng gom được một số tiền khổng lồ, nhất định sẽ mang lại sự thay đổi nghiêng trời lệch đất cho mình đây!
Thật sự phải cảm ơn hai tên gia súc kiếm tiên và đao thánh này, bằng không không biết đến khi nào mới kiếm được khoản tiền này nữa.
Một trận chiến giữa các vị thần ngoài trời này đánh một canh giờ mới kết thúc.
Tuy rằng chưa phân được cao thấp nhưng mọi người đã đủ mãn nhãn rồi, cũng nhận được nhiều lợi ích, thâm nghĩ chuyến này đi không sai.
Lúc này, có tiếng cười sảng khoái truyền tới từ trên trời: “Thoải mái lắm! Đã lâu rồi bản tọa chưa gặp được đối thủ nào giống như ngươi! Kiếm tiên, kiếm của ngươi không tồi, sắc bén lại phóng khoáng, bản tọa phục rồi!”
Một tiếng cười khác cũng vang lên: “Đao thánh, đao của ngươi cũng không tồi! Ngươi là thanh đao lợi hại nhất mà bản tọa từng gặp! Đây là một thanh đao tốt, bản tọa phục
“Kiếm tiên, ngày sau còn gặp lại, ta đi trước một bước đây!"
“Đao thánh, sau này còn gặp, ngày khác lại tái chiến!”
Hai người bật cười ha ha rồi nhảy vút lên trời, trở về nghỉ ngơi, đồng thời cũng hấp thụ thành quả trong trận đại chiến lần này.
Đám người xem xong đại chiến vẫn lưu luyến không rời như cũ, đồng thời cũng nhanh chóng lan †ruyên về tình hình trận chiến ra ngoài, vì thế danh tiếng của kiếm tiên và đao thánh lại càng nổi hơn!
Lâm Bắc Phàm cũng về nhà.
Sau đó đợi đến đêm khuya thanh vắng, hắn lại lén lút chuồn ra nơi hoang vu không người.
Bởi vì hắn phải thăng cấp rồi.
Nhìn thấy ảnh hưởng tạo thành khi lão hòa thượng đột phá Tông Sư vào lần trước thật sự quá lớn, hắn cũng không muốn bị người khác phát hiện ra thực lực của mình cho nên chỉ có thể chạy ra ngoài lén lút độ phá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...