Nữ đế trầm ngâm một chút: "Trận chiến này gần như không thể cản nổi rồi, nếu có thể dời địa điểm đánh nhau ra khỏi kinh thành thì quả thực sẽ giảm thiểu được rất nhiều thương vong và tổn thất! Thế này đi, Lâm ái khanh, ngươi đến giúp Quách ái khanh một tay, thuyết phục hai người bọn họ nhé!"
"Bệ hạ, thế thì nguy hiểm lắm! Hai người bọn họ đều là Tông Sư còn vi thần chỉ là một người đọc sách rất bình thường, có duyên gặp bọn họ một lần mà thôi, quan hệ không thân thiết lắm đâu! Hay là... bệ hạ cho người khác đi giúp đỡ được không?" Lâm Bắc Phàm nói với giọng tha thiết mong chờ.
Khóe miệng nữ đế co rút.
Tên khốn nạn nhà ngươi còn dám giả làm tay mơ với trẫm cơ đấy?
'Trẫm đã nghe Bạch tỷ tỷ nói từ trước rồi, ngươi mà lên cơn giận thì có lẽ đến cả Tông Sư cũng chẳng phải đối thủ của ngươi!
Rõ ràng ngươi đang nhân cơ hội đòi thêm lợi ích thì có, đừng tưởng trẫm không nhận ra!
"Cứ quyết định như vậy đi!" Nữ đế lớn giọng nói: 'Không cần biết có khuyên được hay không, ái khanh cũng phải thử một lần xem sao, trẫm sẽ cho người bảo vệ ngươi thật chu đáo! Nếu việc này thành công chính là một chuyện công đức vô lượng, ngươi sẽ lập công lớn cho triều đình ta, nhất định trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh! Các vị ái khanh, có ý kiến gì nữa không?”
Các quan quay sang nhìn nhau, đồng thanh đáp: "Thần cũng không có ý kiến khác!"
Bọn họ đều chẳng có ý kiến gì cả, hiện giờ lợi ích của mọi người đều giống nhau.
Nếu hai vị Tông Sư kia đánh nhau ở kinh thành thì chính bọn họ cũng gặp xui xẻo, cho nên chắc chản phải ủng hộ cho Lâm Bắc Phàm rồi.
"Được! Lâm ái khanh, việc tiếp theo đành nhờ ngươi vậy, trãm chờ tin tốt của ngươi đấy!"
"Vâng, thưa bệ hạ"
Sau khi nhận lệnh, Lâm Bắc Phàm quang minh chính đại đi làm việc.
Một ngày sau, cuối cùng thì Lục Phiến Môn cũng tìm thấy kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn.
Bọn họ không tự ý hành động mà gọi Lâm Bắc Phàm đến đàm phán.
Kiếm tiên gặp được Lâm Bắc Phàm thì rất vui vẻ, hắn ta nhiệt tình bắt chuyện: "Nào nào, đến đây nào bạn tốt, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi! Ta đã chuẩn bị rượu rồi đây, hãy tiếp tục nói chuyện lần trước, tiếp tục bàn luận về kiếm đi, ha ha!"
"Chuyện về kiếm thì để qua một bên trước đã, chúng ta nói về cuộc chiến giữa các Tông Sư đi! Ngươi có thể ra khỏi thành rồi hãy đánh nhau, đừng đánh trong kinh thành được không?" Lâm Bắc Phàm đi thẳng vào vấn đề.
Ánh mắt của kiếm tiên khựng lại: "Ngươi thay mặt triều đình Đại Võ đến đây đấy à?"
"Không sai!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.
"Chuyện này thì khó đấy!" Kiếm tiên tự rót rượu rồi tự uống: "Ngươi xem, bản tọa đã công bố chuyện này rồi, đã có rất nhiều người giang hồ vượt ngàn dặm xa xôi tới đây, nếu ta không đánh trong kinh thành thì mặt mũi của bản tọa biết để vào đâu, cho nên không được đâu! Ngươi đừng nhắc lại chuyện này thì hơn, chúng ta vẫn nên nói về kiếm đi!"
Lâm Bắc Phàm thầm hừ một tiếng, chuyện này thì liên quan quái gì đến mặt mũi cơ chứ, rõ ràng là yêu sách thì có!
Lâm Bắc Phàm chợt phát hiện ra, hình như người luyện võ ở thế giới này cũng có một truyên thống, đó là thích đối nghịch với triều đình.
Những kẻ thực lực yếu một chút thì bắt nạt quan phủ ở địa phương.
Kẻ có thực lực mạnh ví dụ như cường giả đã trở thành Tông Sư, nếu không tát vào mặt của triều đình một cái thì lại có lỗi với cái danh Tông Sư này quá!
Không tiện tát vào mặt triều đình nước mình, nên đành phải tát vào mặt triều đình nước khác!
Vì vậy địa điểm quyết chiến của bọn họ thường là bên trong Tử Cấm Thành!
Nguyên nhân sâu xa đầu tiên chính là để thể hiện! Để người khác cảm thấy hắn ta thật lợi hại!
"Các ngươi quyết đấu trong kinh thành sẽ làm rất nhiều người chết đấy!" Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ.
"Đó đều là mạng của hạng giun dế cả thôi!" Kiếm tiên nói với vẻ coi thường: "Đến cả những kẻ làm quan như các người cũng chẳng quan tâm đến tính mạng của người dân, coi tính mạng của người dân như cỏ rác mà tùy ý gặt thì tại sao bản tọa phải quan tâm chứ?”
Sau đó, hắn ta bật cười một cách quái dị, nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt kỳ lạ: "Bản tọa đã từng nghe nói, Lâm Bắc Phàm ngươi là một tên tham quan tiếng tăm lẫy lừng, mới làm quan chưa được vài tháng mà đã tham ô rất nhiều tiền, tham đến hơn nghìn vạn lượng ấy chứt Một tên đại tham quan không có lương tâm như ngươi thì làm gì có chuyện quan tâm đến tính mạng của người dân cơ chứ?"
Lâm Bắc Phàm tức giận đáp: "Sao lại không quan tâm? Mọi người mà chết hết thì ta biết tham tiền của ai đây?"
Kiếm tiên bị sặc phun ra ngụm rượu: "Khụ khụ..."
Lời hắn nói thật sự rất có lý khiến kiếm tiên không còn gì để nói!
"Thật ra, ngươi bảo bản tọa đổi địa điểm quyết chiến cũng được thôi!" Kiếm tiên nhíu mày: "Chỉ cần ngươi sử dụng một ân tình mà ta cho ngươi thì bản tọa sẽ làm theo lời ngươi, ngươi thấy thế nào, rất dễ phải không?"
Hiện giờ hắn đang nợ Lâm Bắc Phàm ba ân tình, nợ ơn khó trả khiến hắn ta không thoải mái cho lắm.
Vì vậy hẳn ta định nhân cơ hội này để giảm bớt một ân tình!
Lâm Bắc Phàm nổi nóng: "Chẳng qua ta chỉ bảo ngươi lùi một bước chân mà thôi, ngươi đâu phải tổn thất gì, thế mà ngươi còn nói ta là bạn của ngươi cơ đấy, chút chuyện nhỏ này mà cũng không giúp được chắc? Lại còn đòi ta phải dùng một ân tình? n tình của kiếm tiên nhà ngươi cũng chẳng có giá trị gì đâu!"
Kiếm Tiên lại một lần nữa nghẹn họng, chỉ có thể buồn bực uống rượu: "Chứ ngươi muốn thế nào hả? Dù sao thì bản tọa cũng không rời khỏi kinh thành dễ dàng như thế đâu!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...