Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Lâm Bắc Phàm ngơ ngác: "Một người đọc sách như ta thì giúp gì được cho ngươi đây?"

"Nghe nói, ngươi là bạn tri kỷ của kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn và đao thánh - u Dương Bá Đao, cho nên bản quan muốn làm phiền người giảng giải, khuyên nhủ bọn họ, bảo bọn họ đừng có đánh nhau ở kinh thành nữa, ra khỏi thành rồi hãy đánh! Như thế thì bọn ta đỡ vất vả một chút rồi!"

"Ta mà là bạn của bọn họ sao?" Lâm Bắc Phàm chớp mắt: "Quách đại nhân, ngươi nghe ai nói vậy?”

"Chính hai người bọn họ nói chứ ai!"

Lâm Bắc Phàm: "..."

"Quách đại nhân, ta thấy ngươi hiểu nhầm rồi!"

Lâm Bắc Phàm vội nói: "Ta mới chỉ gặp bọn họ một lần và nói chuyện với nhau chưa đầy một canh giờ, sao có thể coi là bạn tri kỷ được cơ chứ? Bọn họ đang lừa ngươi đấy!"

"Lâm tế tửu, bọn họ đều là Tông Sư, sao có thể làm chuyện mất mặt như vậy được?" Quách đầu mục nói.

Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng, chuyện mất mặt mà bọn họ làm còn ít lắm chắc?

Còn chưa được ta đồng ý mà đã cưỡng ép bắt ta đi, không mời ta uống rượu thì lại bắt ta mời họ uống rượu!


Còn chưa được ta đồng ý mà cứ một mực đòi làm bạn của ta!

Bây giờ lại còn đi rêu rao khắp nơi, chỉ sợ người khác không biết!

Hai tên khốn nạn!

"Tế tửu đại nhân, bây giờ ngươi thật sự không thể không giúp ta!” Quách đầu mục nói với vẻ kích động: "Nếu ngươi không giúp ta thì chỉ có thể trơ mắt nhìn ta chết đấy!"

Lâm Bắc Phàm hơi bực bội: "Quách đại nhân, ngươi nói thế thì nghiêm trọng quá, sao ta có thể trơ mắt nhìn ngươi chết được?"

Quách đầu mục cảm thấy được an ủi hơn một chút: "Lâm tế tửu..."

Lâm Bắc Phàm: "Ta sẽ nhắm mắt lại!" Quách đầu mục: "VãiI"

Lâm Bắc Phàm gượng cười: "Quách đại nhân, không phải ta không muốn giúp ngươi mà là ta thật sự không giúp nổi ngươi đâu! Ta là một người đọc sách hai tay trói gà không chặt, có thể làm nên cơm cháo gì đây? Nhỡ ta bất cẩn làm bọn họ tức giận, giết chết ta thì sao? Cho nên Quách đại nhân, ngươi mời cao nhân khác đi thôi, chứ ta đây thật sự lực bất tòng tâm!"

"Tế tửu đại nhân, ngươi đừng như vậy chứ! Nếu ngươi không giúp bọn ta thì bọn ta chỉ còn con đường chết thôi!" Quách đầu mục hơi nghiến răng: "Thế này đi, chỉ cần tế tửu đại nhân giúp ta việc này, thử tới gặp bọn họ một lần thôi, có khuyên được không thì Lục Phiến Môn bọn ta đều nợ ngươi một ân tình, thế nào?"

Lục Bắc Phàm động lòng rồi! n tình của Lục Phiến Môn, cũng đáng giá lắm đấy!

Tới lúc quan trọng có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề!

"Thôi được, bản quan đành đi thử một lần vậy!" Lâm Bắc Phàm đồng ý.

"Cảm ơn tế tửu đại nhân!" Quách đầu mục mừng rỡ.

"Nhưng trước hết ngươi phải báo cáo việc này với bệ hạ đã, sau khi được bệ hạ cho phép bản quan mới có thể can thiệp vào việc này được!" Lâm Bắc Phàm nói.

Quan trường có quy tắc của quan trường, làm tốt việc của mình đã “a di đà phật” lắm rồi.

Nếu còn tùy tiện nhúng tay vào việc của người khác tức là quá đáng, các quan sẽ nhìn hắn thế nào, bệ hạ sẽ nhìn hắn thế nào đây?


Bọn họ sẽ cho rằng hắn có âm mưu khác, sẽ gây ra rất nhiều phiền phức cho hắn.

Cho nên, Lâm Bắc Phàm bảo Quách đầu mục đi xin nữ đế cho hắn trước đã.

"Tất nhiên bản quan sẽ làm rồi!" Quách đầu mục gật đầu.

Vì vậy ngay trong buổi tảo triều ngày hôm sau, Quách đầu mục báo cáo với nữ đế.

"Khởi bẩm bệ hạ, hiện giờ kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn và đao thánh - u Dương Bá Đao đều đã đến kinh thành, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra một trận chiến, tình thế vô cùng nguy cấp! Thần nghe nói tế tửu đại nhân đã từng trò chuyện rất vui vẻ với hai vị Tông Sư trẻ tuổi này, là bạn tri kỷ của bọn họ, vì vậy thần muốn mời tế tửu đại nhân trợ giúp vi thần đi thuyết phục bọn họ rời địa điểm tỷ thí ra khỏi kinh thành, mong bệ hạ ân chuẩn!"

Nữ đế và các quan đều bối rối!

Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Bắc Phàm đều trở nên kỳ lạ.

Có phải tên này mắc chứng giao tiếp tốt không vậy, đến cả hai vị Tông Sư mà cũng làm bạn cho được, nói chuyện với ai là thành bạn với người đó luôn?

Nữ đế lên tiếng hỏi: "Lâm ái khanh, những gì Quách ái khanh vừa nói... có đúng hay không? Ngươi quen biết cả hai người bọn họ sao?"

Lâm Bắc Phàm chắp tay đáp: "Bệ hạ, vi thần mới chỉ gặp bọn họ một lần mà thôi!" Nữ đế: "Nhưng vừa rồi Quách ái khanh nói..."

Lâm Bắc Phàm tiếp tục báo cáo: "Quách đại nhân nói cũng không sai! Chỉ trong một lần gặp nhau này, có lẽ là vì trò chuyện khá hợp ý dẫn đến kích động nên bọn họ cứ đòi làm bạn tri kỷ với tai"


Nữ đế chớp mắt đầy kinh ngạc: "Mới chỉ nói chuyện một lần mà các ngươi đã làm bạn rồi sao?”

"Đúng vậy, thưa bệ hạ! Vi thần cũng không ngờ lại như thế, nhưng bọn họ hết cưỡng ép lại dùng vũ lực, muốn từ chối cũng không từ chối nổi, vi thần quả thực rất khó xử!" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đau khổ.

Mọi người tức giận chỉ muốn đánh hắn một trận cho rồi!

Có thể làm bạn với Tông Sư là chuyện mà có biết bao nhiêu người cầu còn chẳng được, vậy mà ngươi lại tỏ vẻ không thích sao?

Người khác muốn làm bạn với một Tông Sư thôi mà còn chẳng được mà ngươi có đến tận hai, có phải ngươi tính ăn nhạt mới biết thương mèo không?

"Hiện giờ cả kinh thành đều biết chuyện này, biết ta có hai người bạn là Tông Sư, ta thật sự rất khó xử!" Lâm Bắc Phàm lại càng đau khổ hơn.

Các quan tức đến nỗi méo miệng lác mắt!

'Tên khốn kiếp này!

Thế này mà là khó xử sao, chẳng phải ngươi đang nhân cơ hội này khoe khoang với bọn ta đấy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui