Lúc này, kiếm tiên đã uống liền vài ly rượu nhưng vẫn rất kích động.
Hắn ta hệt như một tên côn đồ lưu manh, lười biếng nằm xuống, vẻ mặt tràn ngập ý cười thỏa mãn: 'Hôm nay, bản tọa thật sự đã được mở rộng tầm mắt rồi! Biết được Thanh Cương Lợi Kiếm, Tử Vi Nhuyễn Kiếm, Huyền. Thiết Trọng Kiếm, Mộc Kiếm, bốn cảnh giới lớn của kiếm đạo, còn biết được cảnh giới Vô Kiếm và cảnh giới Vô Vô cao hơn cả bốn cảnh giới lớn này nữa, ha hai"
"Bản tọa cả đời luyện kiếm, vốn tưởng rằng bản thân đã tu luyện đến tận cùng rồi, không ngờ vẫn còn con đường dài như thế phải đi, quả nhiên ông trời đối xử với bản tọa không tệ! Lần này đi về phía Đông đã đi đúng đường rồi, ha hai"
"Nào nào, thiếu niên, chúng ta lại uống một ly nữa! Hôm nay chúng ta không say không về, ha ha!"
Hắn ta lại ân cần rót cho Lâm Bắc Phàm một ly rượu.
Xem ra thân phận của hai người đã bị đảo lộn cả rồi.
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh cầm ly rượu lên, khế cười một tiếng: "Mới thế mà đã thỏa mãn rồi sao? Ngươi có biết là trên cảnh giới Vô Vô, vẫn còn một cảnh giới khác nữa hay không?”
Kiếm tiên đang uống rượu bỗng phụt một tiếng, phun hết chỗ rượu trong miệng ra ngoài
Hai mắt hắn ta trừng lớn, thốt lên với vẻ ngạc nhiên: "Sao vẫn còn nữa thế?"
Ngay cả hai người Mạc Như Sương ở bên cạnh cũng không thể ngồi yên được nữa mà đều thốt lên đầy sửng sốt.
"Sao vẫn còn nữa vậy? Cảnh giới Vô Vô vẫn chưa phải cảnh giới mạnh nhất ư?”
"Đó là cảnh giới thần tiên gì vậy chứ?"
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của mọi người, Lâm Bắc. Phàm rất bình tĩnh mà xua tay: "Bỏ đi, không nói nữa! Chúng ta uống rượu! Uống rượu!"
"Thiếu niên, sao lại không nói chứ? Mau nói đi!" Kiếm tiên vô cùng sốt ruột, trong lòng cồn cào như thể bị con khỉ gãi lấy gãi để vậy.
Hai người Mạc Như Sương nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt u oán.
Ghét nhất là cái kiểu nói chuyện nửa vời, không đầu không đuôi, vô cùng khó chịu!
"Nói ra thì có tác dụng gì? Dù sao thì cả đời này ngươi cũng chẳng thể đạt tới cảnh giới đó đâu, nói ra chỉ thêm phiền não mà thôi! Chúng ta vẫn nên thực tế một chút thì hơn, uống rượu ăn cơm chẳng phải thoải mái hơn sao?"
Đến lượt Lâm Bắc Phàm rót rượu cho người kia.
Kiếm tiên không uống nổi nữa mà vẫn nhìn Lâm Bắc. Phàm với ánh mắt nôn nóng: "Ôi, ngươi làm ta sốt ruột muốn chết rồi đây này! Đã đến nước này rồi sao lại không nói cơ chứ? Mau nói đi, coi như ta nợ ngươi một ân tình, được chưa hả?”
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ coi thường: "Hừi n tình của ngươi đáng mấy xu tiền, ta cần cũng có tác dụng gì?”
Kiếm tiên bối rối!
Lại còn có ngươi coi thường ân tình của hắn ta nữa sao?
Phải biết rằng hắn ta là một vị Tông Sư vô địch, hơn nữa là còn Tông Sư kiếm đạo, là một trong những cường giả mạnh nhất trên thế giới!
Chẳng biết có bao nhiêu người muốn có ân tình của hắn ta mà không được kia!
Vậy mà ngươi lại còn chê là thế nào?
Lúc này, Lâm Bắc Phàm bình tĩnh giơ ba ngón tay lên: "Một ân tình thì làm sao mà đủ được chứ, ít nhất phải ba ân tình!"
Kiếm tiên: 'Đậu mái"
Còn dám mặc cả với hắn ta, đòi thêm hai ân tình nữa chứ.
Có phải tên này không biết ân tình của hắn ta quý giá đến mức nào hay không?
Kiếm tiên sốt ruột xua tay: "Được rồi, được rồi! Ba ân tình thì ba ân tình, mau nói đi! Nhưng nếu ngươi không thuyết phục được ta thì đừng nói là ba ân tình, dù chỉ một ân tình ta cũng không cho ngươi đâu! Ta sẽ đánh ngươi tơi bời hoa lá, ngươi cứ liệu mà làm!"
"Nhất định ngươi sẽ không thất vọng đâu!"
Lâm Bắc Phàm uống một ngụm rượu rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Cảnh giới Vô Vô này ấy à, có thể nói là đã đạt tới điểm cực hạn của con đường tu luyện rồi! Không chỉ tỉnh thông về kiếm đạo mà còn tinh thông đủ các loại đạo khác nữa, có thể nói là thông suốt mọi thứ, cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu! Một người bình thường tu luyện cả đời cùng lắm cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới này mà thôi, như thế cũng đã được coi là thần giữa chốn nhân gian rồi!"
Mấy người kiếm tiên và Mạc Như Sương gật đầu với vẻ rất tán thành.
"Nhưng cho dù thực lực của ngươi có mạnh tới đâu đi chăng nữa, liệu có thể mạnh hơn cả ông trời được sao?"
"Phải biết rằng đạo mà ngươi ngộ ra đều được thai nghén từ thiên đạo! Ngươi có cơ hội để ngộ đạo cũng do ông trời cho ngươi! Thực lực của ngươi đều đến từ linh khí của trời đất, đến từ dòng sữa của đất trời, thứ này cũng do ông trời ban phát! Nếu ông trời không cho thì ngươi lấy đâu ra cơ hội để ngộ đạo, để trở nên mạnh mẽ hơn?"
Kiếm tiên trợn mắt há miệng: "Chuyện này..."
Ông trời có thể cho ngươi tất cả thì cũng có thể cướp đi tất cả của ngươi!"
"Dù sao ngươi cũng chỉ là con người chứ chẳng phải thần linh!"
Lâm Bắc Phàm quát lớn: "Trời đất công bằng, ai cũng như nhau cả! Đừng tưởng rằng trở thành thần linh giữa chốn nhân gian là đã giỏi giang lắm, trước mặt thiên đạo, ngươi cũng chỉ là một con kiến mạnh mẽ hơn một chút mà thôi, ông trời có thể giãẫm chết ngươi bất cứ lúc nào!"
"Cho dù ngươi có giãy dụa ra sao cũng chẳng thể thoát nổi!"
Kiếm tiên sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảm giác như thể có một đôi mắt thật lớn đầy uy nghiêm đang thản nhiên nhìn hắn ta.
Trong lòng hắn ta đột nhiên xuất hiện một niềm kính sợ.
"Vậy phải làm sao mới có thể... bảo vệ tất cả những gì mà mình đang có?" Kiếm Tiên hỏi.
"Tất nhiên là thay thế ông trời rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...