Nếu ngươi không tôn trọng ta, tức là không tôn sư trọng đạo, sẽ bị người khác mắng đến chết!
Hơn nữa từ nay về sau, trên đầu hắn sẽ có thêm một cái mũ "đức cao vọng trọng", ta hỏi ngươi có thấy sung sướng hay không?
Mặt khác, đảm nhiệm chức vụ tế tửu còn có một lợi ích rất lớn nữa!
Đó chính là có thể tiếp tục cạo lông cừu của đám nha nội!
Cạo đến khi bọn họ không còn tiền nữa mới thôi!
Rõ ràng là các quan cũng đã ý thức được vấn đề này cho nên tất cả đều sợ ngu người!
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu hoảng hốt nói: "Bệ hạ, tuyệt đối không được đâu, Quốc Tử Giám đã có Lưu tế tửu rồi cơ mà! Đã nhiều năm trôi qua, Lưu đại nhân vẫn luôn đảm nhiệm vị trí tế tửu quản lý Quốc Tử Giám rất cẩn thận, không có công lao thì cũng có khổ lao, hắn †a chẳng phạm phải lỗi lầm gì mà lại cách chức của hắn †a, làm vậy sẽ khó khiến cấp dưới tâm phục, mong bệ hạ hãy cân nhắc!"
"Lưu tế tửu ấy à?" Nữ đế nói với vẻ coi thường: "Hắn †a thật sự quản lý Quốc Tử Giám một cách cẩn thận sao? Đã nhiều năm trôi qua rồi, trẫm nghe nói có rất nhiều học trò thường xuyên đi muộn về sớm, thậm chí còn đánh đập những học trò khác ở Quốc Tử Giám, cả giáo quan mà cũng dám đánh, làm ô uế bầu không khí ở Quốc Tử Giám nghiêm trọng! Nhưng hắn ta lại chẳng hề can thiệp vào chuyện này, đừng tưởng là trãm không biết!"
Nói rồi, nàng còn trừng mắt nhìn các quan một lúc. Các quan xấu hổ cúi gằm mặt xuống đất.
Công bộ thượng thư Vương Như Thủy khuyên nhủ: "Nhưng Lưu tế tửu đức cao vọng trọng, nếu tùy ý cách chức hắn ta, các học trò và các quan đều sẽ không phục!"
"Đức cao vọng trọng sao? Nói đùa kiểu gì thế hả?" Nữ đế lại một lần nữa nói với vẻ coi thường: "Phải nói là mắt mờ chân chậm, đức hạnh thiếu sót mới đúng! Mới hơn hai tháng trước, hắn ta còn vu oan cho đồng liêu đó thôi! Người như thế thì có tư cách gì mà tiếp tục đảm nhiệm chức tế tửu?"
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm khuyên: "Nhưng. Lâm đại nhân còn quá trẻ, có thích hợp để đảm nhiệm chức tế tửu Quốc Tử Giám không ạ?"
"Đúng là Lâm ái khanh vẫn còn trẻ tuổi nhưng chúng †a không nên rập khuôn một cách máy móc như thế, phải biết trọng dụng nhân tài!"
Nữ đế nói: "Lâm ái khanh là tân khoa trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên, chắc chắn tài năng và học vấn đều có đủ! Hơn nữa, từ khi hắn đảm nhiệm chức vụ ti nghiệp tại Quốc Tử Giám cho tới nay, bầu không khí tại Quốc Tử Giám trở nên mới mẻ hơn hẳn, thành tích học tập của các học trò nhanh chóng tiến bộ! Hơn nữa hiện giờ hắn còn chế tạo ra hai phát minh quan trọng ích nước lợi dân! Kể ra như thế, có chỗ nào không ưu tú bằng Lưu Hoa Nghiệp hả?"
"Hơn nữa, Lưu Hoa Nghiệp đã lớn tuổi rồi, thường xuyên lực bất tòng tâm, cũng nên nhường lại vị trí của mình rồi, Lâm ái khanh lại rất phù hợp!"
"Nhưng thưa bệ hạ..." "Các ngươi đừng khuyên nữa, ý trẫm đã quyết!"
Nữ đế phất tay áo, lớn tiếng nói: "Kể từ hôm nay, Lâm Bäc Phàm sẽ nhận lệnh đảm nhiệm chức vụ tế tửu tại Quốc Tử Giám, chủ trì quản lý tất cả mọi việc ở Quốc. Tử Giám! Còn Lưu Hoa Nghiệp, thưởng cho vạn lượng bạc trắng, cảm ơn công lao của hắn trong những năm qua, nay cho hắn từ quan, cáo lão về quê đi!"
"Tạ bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm vui vẻ đáp.
"Vâng, thưa bệ hạ!" Các quan cay đắng đáp.
Nữ đế nói với vẻ ý vị sâu xa: "Lâm ái khanh, từ nay về sau ngươi chính là tế tửu của Quốc Tử Giám, trách nhiệm nặng nề! Trẫm mong rằng ngươi có thể dẫn dắt
Quốc Tử Giám đi trên một con đường mới!"
"Thần nhất định sẽ không phụ long ân!" Lâm Bắc. Phàm chắp tay.
"Trẫm tin chắc chắn ngươi sẽ làm được!" Nữ đế mỉm cười.
Nàng đặt rất nhiều kỳ vọng vào Lâm Bắc Phàm!
Có thể nói toàn bộ quan trường đã nhuốm bẩn cả rồi!
Tham quan hoành hành, gian thần lộng quyền!
Cũng chỉ có Quốc Tử Giám là nơi cuối cùng còn trong sạch bởi vì các học trò ở đó vẫn chưa bước vào quan trường, vẫn còn ngây thơ hồn nhiên như trẻ con, trong lòng mang ý chí chạm tới trời cao, cũng không bị quan trường làm ô uế, vì vậy nàng vẫn đang tìm kiếm người tốt nhất để bảo vệ nơi thuần khiết này!
Bây giờ rốt cuộc nàng cũng đã tìm được rồi, chính là Lâm Bắc Phàm!
Nàng tin rằng dưới sự quản lý của Lâm Bắc Phàm, nhất định Quốc Tử Giám sẽ xuất hiện hết thanh quan này đến thanh quan khác, hết quan tốt này đến quan tốt khác!
Rửa sạch những ô uế ở chốn quan trường, gột rửa chốn quan trường khủng khiếp này!
Cuối cùng là cứu lấy Đại Võ.
Hôm ấy, tin tức về việc Lâm Bắc Phàm lại dâng lên một món vũ khí quan trọng cho đất nước và nhậm chức. tế tửu của Quốc Tử Giám đã nhanh chóng truyền đi khắp kinh thành, và lan rộng ra toàn bộ đất nước, thậm chí còn truyền tới các quốc gia lân cận!
Cả thế giới đều sửng sốt!
"Còn chưa tới hai mươi tuổi mà đã làm tế tửu của Quốc Tử Giám rồi sao, đây là người đầu tiên làm được điều này từ khi nước ta thành lập cho tới nay đấy!"
"Đừng nói là ở nước ta mà những đất nước khác. cũng vậy, chưa từng thấy ai dưới ba mươi tuổi mà làm tế †tửu cải"
"Đúng là làm rạng danh dòng họ, như vậy cũng đủ để khoác lác cả đời rồi đấy!"
"Tuổi còn trẻ như thế mà đã làm tế tửu rồi, có phù hợp hay không? Ở Quốc Tử Giám có nhiều học trò còn lớn tuổi hơn hắn nữa kìa! Nữ đế đúng là ngu ngốc, sao có thể hạ ý chỉ như vậy được cơ chứ?"
"Đừng nói nữa, số lần nữ đế ngu ngốc còn ít hay sao? Từ khi Lâm Bắc Phàm trở thành trạng nguyên tới nay, nữ đế càng ngày càng ngu ngốc!"
"Để một tên đại tham quan lên làm tế tửu, phen này Quốc Tử Giám xong đời rồi, đất nước chẳng còn hy vọng gì nữa!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...