Thấy mọi chuyện sắp ồn ào, nữ để mỉm cười xua tay: "Được rồi, được rồi mài! Làm ra tàu là được, những chuyện khác không cần tính toán làm gì!"
"Vâng, thưa bệ hạ!" Hai người cùng đáp.
Lâm Bắc Phàm vô cùng đắc ý, còn Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm thì cảm thấy vô cùng oan uổng!
Bệ hạ, tên khốn kiếp này đang công khai tham ô hai trăm vạn lượng của quốc khố đấy, ngươi còn bảo ta
đừng tính toán sao?
Cho dù ngươi có bất công thì cũng không thể bất công đến mức đó được chứ?
"Lâm ái khanh, bước lên nghe phong thưởng!"
"Bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm bước ra.
Nữ đế lớn giọng nói: "Trước đây, Lâm ái khanh đã dâng lên phương pháp chế tạo và hướng dẫn điều khiển khí cầu lớn thần kỳ có thể bay lên bầu trời, lại điều tra được mấy tên giặc bán nước trong Công bộ, vạch trần chiêu trò mê hoặc của Thiên Nhất Giáo, giữ gìn sự thống trị của triều đình ta!"
"Lần này, hắn lại chế tạo ra tàu đệm khí, một món lợi khí nổi trên mặt nước giúp tăng cường năng lực của thủy quân ta, có công rất lớn! Bây giờ, luận công ban thưởng, Lâm ái khanh thăng thêm một cấp quan, làm quan viên tòng tứ phẩm!"
"Lại thưởng trăm mẫu ruộng tốt, vạn lượng bạc trắng! Khâm thử!"
"Cảm ơn bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp.
Hắn ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy những ánh mắt đỏ ngầu tràn ngập ngưỡng mộ.
Nói thật, các quan không thể không ngưỡng mộ hắn. Bọn họ dùng mấy chục năm, nỗ lực suốt mấy chục. năm, không biết đã đẩy ngã biết bao nhiêu người mới có
thể từng bước đi lên vị trí hiện giờ!
Những gian khổ trong quá trình đó cũng chỉ mình bọn họ biết mà thôi.
Còn Lâm Bắc Phàm thì sao?
Từ khi hắn thi đỗ trạng nguyên đến nay tính ra mới chỉ bốn tháng, nhưng hầu như mỗi tháng hắn lại được thăng một cấp quan, từ một viên quan lục phẩm nho nhỏ giờ đã nhảy lên đến chức quan tứ phẩm rồi!
Tiết kiệm được những mấy năm, thậm chí là mười mấy năm ấy chứt
Điều đáng ghét hơn nữa là hắn thăng chức nhanh như thế, mà còn tiện thể tham ô nhiều tiền đến vậy!
Đã sắp cạo sạch lớp mỡ của bọn họ rồi đây!
Đây là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy căm hận sự bất công của ông trời đến vậy!
Nhưng cùng lúc ấy, cũng có rất nhiều người âm †hầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mừng rỡ, bởi vì Lâm Bắc Phàm đã thăng quan, hẳn sẽ không thể nào ở lại Quốc Tử Giám để tiếp tục cuỗm tiền từ con trai của bọn họ được nữa.
Dù sao thì chức vụ cao nhất ở Quốc Tử Giám là tế †ửu cũng chỉ do quan viên tòng tứ phẩm đảm nhiệm mà thôi.
Lâm Bắc Phàm cũng là quan viên tòng tứ phẩm, chức quan của hai người ngang nhau.
Ở chốn quan trường đây là điều tối ky, nhất định phải điều một người đi chỗ khác.
Rõ ràng, tính đến hiện nay Lưu tế tửu đã làm việc những mười mấy năm, đức cao vọng trọng, có căn cơ vững chắc ở Quốc Tử Giám, chắc chắn người có kinh nghiệm ít ỏi như Lâm Bắc Phàm sẽ bị điều đi.
Nữ đế cười ha hả mà hỏi: "Lâm ái khanh, hiện giờ ngươi đã là quan viên tòng tứ phẩm rồi, cũng đã có thể coi là quan lớn trong triều đình, ngươi muốn đến bộ phận nào nhậm chức đây? Trãm cho ngươi quyền lựa chọn đấy?"
"Đa tạ bệ hạ đã cho thần cơ hội này! Vi thãn vẫn luôn có niềm đam mê với Hộ bộ nên muốn tới Hộ bộ rèn luyện và đi theo Tiền đại nhân để học hỏi, kính mong bệ hạ chấp thuận!" Lâm Bắc Phàm cười đáp. Quốc khố ơi, ta đến rồi đây!
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm vừa trông thấy nụ cười ấy của Lâm Bắc Phàm đã cảm thấy không ổn!
'Tên khốn kiếp này, rõ ràng hắn tới vì quốc khố!
Trước đây hắn còn chưa tới Hộ bộ mà đã có thể tham ô nhiều tiền như thế rồi!
Nếu hắn tới Hộ bộ thì còn đến mức nào nữa đây?
Nếu sau này xảy ra vấn đề gì, một người lãnh đạo trực tiếp như hắn ta cũng chẳng thể tránh nổi trách nhiệm!
Sớm muộn gì cũng bị Lâm Bắc Phàm hại chết cho. mà xem!
Vì vậy, hắn ta dứt khoát đứng ra: "Thần phản đối!"
Nữ đế hỏi: "Tiền ái khanh, tại sao ngươi lại phản đối?"
"V¡ thần cảm thấy Lâm đại nhân đến nhậm chức tại Hộ bộ sẽ chẳng thể rèn luyện được gì cả, chỉ bằng tới Công bộ đi! Lâm đại nhân đã phát minh ra khí cầu lớn có thể bay lên bầu trời và tàu đệm khí có thể nổi trên mặt nước, có thiên phú hơn người ở phương diện sáng chế, cho nên Lâm đại nhân tới Công bộ chắc chắn sẽ có tác dụng lớn!"
Công bộ thượng thư Vương Như Thủy nghe xong, mí mắt liền giật một cái.
Tiền Viễn Thâm, ta và ngươi không thù không oán, sao ngươi lại hại ta như vậy chứ?
Hắn còn chưa tới Công bộ mà đã lột sạch từ đầu đến chân tất cả quan viên trong Công bộ bọn ta một lượt rồi!
Tiền tài trong tay ta đã bị lấy sạch, chỉ trong một đêm đã trở về cảnh nghèo túng trước kia!
Ngươi còn khiến bọn ta phải nhìn hắn mỗi ngày và làm việc với hắn, thế chẳng phải sẽ khiến bọn ta khó chịu hay sao?
Hiện giờ ta đang không khỏe, nếu bị hắn làm tức đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, liệu ngươi có chịu trách nhiệm không hả?
Vì vậy, hắn ta dứt khoát đứng ra: "Thần phản đối việc. Lâm đại nhân đến nhậm chức ở Công bộ bọn ta"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...