Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Nữ đế im lặng, Bạch Quan âm cũng im lặng.

Một lát sau, nữ đế nhẹ giọng lên tiếng: "Bạch tỷ tỷ, nếu lần sau Lâm Bắc Phàm lại giảng giải, ngươi có thể đưa trãm đi nghe hắn nói được không?”

"Hả?" Bạch Quan âm không hiểu ý nàng.

"Nghe những gì mà ngươi vừa mới thuật lại, trẫm đoán rẵng trong đầu Lâm Bäc Phàm còn có hẳn một hệ thống lý luận hoàn chỉnh, có rất nhiều chuyện hắn chưa nói ra, trãẫm muốn chính tai nghe xem sao! Trãẫm cảm thấy tư tưởng của hẳn rất có lợi cho kế hoạch tiếp theo của chúng ta!"

"Được! Không thành vấn đề!" Bạch Quan âm gật đầu. Cùng lúc ấy, ở một bên khác.

Lúc này, Tử Nguyệt công chúa đã quay lại Tây Nguyệt Lâu.

Nàng vừa đến nơi đã lập tức lấy giấy bút ra, ghi chép lại toàn bộ những gì học được từ chỗ Lâm Bắc Phàm.

Để không bỏ sót bất cứ kiến thức nào, nàng chép lại hết toàn bộ những lời Lâm Bắc Phàm đã nói.

Cũng may là nàng thông minh, trí nhớ tốt, nếu không cũng không thể nào nhớ được nhiều thứ thế này.


Dù vậy cũng phải mất gần hai canh giờ mới xong.

Đã quá nửa đêm, sắc trời tối tăm, vạn vật yên lặng, nhưng căn phòng của Tử Nguyệt công chúa vẫn đang sáng đèn.

Vẻ mặt nàng rất rạng rỡ, tay nâng niu trang giấy chỉ chít là chữ như báu vật, than thở: "Đọc lại một lần nữa vẫn khiến người ta gặt hái được nhiều kiến thức! Tài năng của quân sư có thể sáng ngang với Binh Thánh ngày xưa! Có thượng sách này và cả vị quân sư yêu nghiệt đó, đại nghiệp còn gì đáng lo?

Tử Nguyệt công chúa rất tự tin.

Nàng tin rằng lần này bọn họ sẽ không thất bại nữa!

Nàng tin nhất định lần này nàng có thể dẫn dắt thuộc hạ cũ của Tà Nguyệt dựng lại vương triều, báo thù cho phụ vương và mẫu hậu của nàng!

Mặc dù đêm đã khuya nhưng tinh thần của nàng vẫn rất phấn khởi, vì vậy, nàng lại thức suốt đêm chép lại một bản nữa.

Một bản giữ lại cho mình, một bản gửi về căn cứ, hướng dẫn mọi người làm việc.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tử Nguyệt đặt một bản tài liệu vào trong một cái hộp, trịnh trọng giao cho một người thân tín và dặn dò: "Bây giờ ngươi lập tức quay về giao tận tay phương pháp này cho Từ. lão, hẳn ta sẽ biết phải làm như thế nào! Nhớ kỹ, phương pháp này rất quý giá, liên quan đến đại nghiệp phục quốc của chúng ta, không thể xảy ra sai sót! Nếu gặp nguy hiểm, cho dù phải hủy nó đi cũng không thể để người khác đọc được!"

Người thân tín kia đáp với vẻ mặt nghiêm túc: "Công chúa yên tâm, nô tỳ biết phải làm như thế nào!"

Tử Nguyệt công chúa mỉm cư: iao việc cho ngươi làm, trước giờ bản cung vẫn luôn yên tâm!"

"Công chúa, còn việc gì cần nô tỳ làm nữa hay không?" "Có, nhớ đem theo nhiều tiền về đây!"

Người thân tín kia há hốc miệng: "Hả? Mang nhiều tiền về đây sao?"

Rõ ràng nàng ta nhớ Tử Nguyệt công chúa đem theo hơn trăm vạn lượng bạc tới đây cơ mà, dùng hết nhanh như thế sao?. Google ngay trang # 𝖳r𝖴𝑚𝖳ru yen.𝚅n #

Nhưng công chúa mới đến đây được một ngày thôi mà, tiền tiêu đi đâu hết rồi?




"Khụ khụ...' Tử Nguyệt công chúa bị ánh mắt của người kia nhìn như vậy cũng thấy hơi bối rối, trong lòng điên cuồng nguyền rủa tên khốn tham lam nào đó, nàng tức giận bảo: "Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó, bản cung lấy tiền thì tất nhiên là có việc lớn cần dùng rồi!"

"Vâng, thưa công chúa!" Người thân tín kia hành lễ rồi tạm biệt công chúa, đem hộp đi.

Cứ như thế ba ngày trôi qua.

Buổi tối, Tử Nguyệt công chúa lại tới thăm nhà Lâm Bắc Phàm một lần nữa.

Hai người vẫn ngồi ở thư phòng lần trước.

Lại được gặp Tử Nguyệt công chúa vừa xinh đẹp vừa giàu có, tâm trạng của Lâm Bắc Phàm rất vui vẻ, hắn tự tay rót cho nàng một chén trà.

"Công chúa, mời thong thả dùng trà!" Tử Nguyệt công chúa mỉm cười: "Đa tạ quân sư!"

Lâm Bắc Phàm bắt đầu thân thiết hỏi thăm: "Công chúa có đem theo tiền không?”

Khóe miệng của Tử Nguyệt công chúa méo xệch đi, nàng lấy một xấp ngân phiếu thật dày đưa ra trước mặt Lâm Bắc Phàm: “Quân sư, đây là một trắm năm mươi vạn lượng, mong ngươi vui lòng nhận lấy!"

Lâm Bắc Phàm cười tươi nhận tiền rồi nhét vào túi, khen ngợi: "Công chúa điện hạ thật hào phóng, thật rộng lượng! Làm việc cho công chúa rất thoải mái!"


Tử Nguyệt công chúa mỉm cười đầy đắc ý: "Tất nhiên rồi, từ trước đến nay bản cung chưa từng bạc đãi người của mình! Quân sư đi theo bản cung thì công danh lợi lộc gì cũng có! Vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết!"

"Đa tạ công chúa đã ưu ái! Nhưng lần sau ngươi có thể đem nhiều tiền hơn một chút được không?”

Nụ cười trên mặt Tử Nguyệt công chúa bắt đầu cứng lại.

Nàng không nhịn nổi nữa, đành nói: "Quân sư, một trăm năm mươi vạn lượng mà vẫn chưa đủ thỏa mãn lòng tham của ngươi sao? Ngươi cũng tham quá rồi đấy!"

"Tri thức là vô giá mà!" Lâm Bäc Phàm thản nhiên đáp: "Ta giảng giải tri thức vô giá cho ngươi cũng đã thiệt lắm rồi, thu của ngươi ít tiền thì đã làm sao nào? Ngươi lại còn không biết xấu hổ mà chê ta lấy nhiều sao?”

Tử Nguyệt công chúa há hốc miệng, không còn gì để nói.

Nàng chẳng còn cách nào khác đành phải đổi đề tài: "Quân sư, bây giờ bắt đầu được rồi chứ?"

"Tất nhiên rồi, đã có tiền thì không thành vấn đề gì hết!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười, lập tức giảng bài.

Cùng lúc ấy, trên nóc nhà xuất hiện hai hình bóng xinh đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui