Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

“Ngươi… không lừa ta đấy chứ?” Tử Nguyệt hé miệng.

“Không thể giả được, không tỉn ngươi có thể thử!” Lâm Bắc Phàm cười bảo.

Vẻ mặt của Tử Nguyệt chán nản, vốn tưởng sử dụng Tử Ngọc Câu Hồn Đại Pháp có thể khiến đối phương bị ma quỷ ám ảnh, mặc mình sử dụng.

Không ngờ đối phương không hề bị hấp dẫn một chút nào cả.

Bây giờ còn nhận ra thân phận của nàng, không có cách nào để giết hắn hay bắt hắn đi cả.

Cảm giác đối phương chính là một con nhím, sờ kiểu gì cũng đâm vào tay hết.

“Tử Nguyệt cô nương, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện! Ngoài ra, kêu thị nữ của ngươi tiếp tục đánh đàn đi, bằng không dê xảy ra chuyện ngoài ý muốn lắm đấy!” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa nói, mời Tử Nguyệt ngồi về chỗ cũ.

“Hừ! Giữa chúng ta có gì để phải nói?” Tử Nguyệt ngồi xuống với vẻ giận dữ, đồng thời gọi

thị nữ tiếp tục đánh đàn che tai mắt của người khác.


“Ta không hiểu được, Tử Nguyệt cô nương, tại sao ngươi lại muốn ra tay với ta?”

Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ khó hiểu: “Chúng ta vốn không quen biết, càng không có ân oán cá nhân gì, sẽ không phải chỉ vì muốn thu nhận ta cho mình sử dụng thôi đấy chứ?”

“Ai nói chúng ta không thù không oán? n oán giữa chúng ta rất lớn đấy nhé!” Tử Nguyệt cắn răng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.

“Có sao? Xin được rửa tai lắng nghe!” Lâm Bắc Phàm hỏi, Tử Nguyệt lập tức nói ra ân oán giữa hai người.

Trước đó bọn họ ở Giang Đông lấy danh nghĩa của Thiên Nhất Giáo lừa được một nhóm dân chúng, chuẩn bị khởi nghiệp, vốn sự việc đang phát triển đến hừng hực khí thế thì lại bị Lâm Bắc Phàm nhìn thấu chân tướng của bọn họ, dễ dàng phá giải được ngón trò mà bọn họ dùng để đánh lừa quần chúng, hại toàn bộ nỗ lực trước đó của bọn họ đều hóa thành hư ảo!

Bây giờ còn biến thành con chuột chạy qua dường, bị triều đình truy nã và đuổi giết.

“Ngươi nói thù này có lớn hay không, oán

này có sâu hay không hả?” Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không ngờ lại là nguyên nhân này!” Lâm Bắc Phàm dở khóc dở cười.

Hóa ra là bị mình ngộ thương, chẳng trách người ta lại tìm tới cửa!

‘Vốn bản quan đã nghi ngờ rồi, nhưng người tiêu diệt quốc gia các ngươi là Đại Nguyệt vương triều cơ mà, các ngươi tới cảnh nội Đại Võ gây sự làm gì?”

Lâm Bắc Phàm vỗ trán: “ô ta hiểu rồi, muốn chọn hồng mềm đề bóp!”

Tử Nguyệt lén đảo trắng mắt với Lâm Bắc Phàm, sau đó căm hận bảo: “Ngươi nói không sai! Hai mươi năm trước Tà Nguyệt vương triều bọn ta bị Đại Nguyệt vương triều tiệt diệt, khi ấy ta vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đến năm tuổi may mắn thoát được kiếp này! Hai mươi năm nay ta không có khi nào là không muốn phục quốc, báo thù cho phụ vương và mẫu hậu!”

“Nhưng nói thì dề, làm lại khó!”

Tử Nguyệt mang vẻ mặt thất vọng: “Hai mươi năm này, Đại Nguyệt vương triều càng ngày càng hưng thịnh, bỉnh hùng tướng mạnh khiến hy vọng báo thù phục quốc của ta càng


ngày càng xa vời, dân chúng thì lầm than! Đại Võ chỉ có cái tên của hoàng triều chứ không có sự thực tế của hoàng triều, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, đây chính là một nơi tốt để đào tạo bồi dưỡng thế lực, thành lập bộ máy chính quyền!”

“Chỉ cần lấy được một mảnh đất ở nơi này, tập trung dân chúng và bồi dưỡng ra binh mã của riêng mình thì có cơ hội báo thù phục quốc fôỉ!”

“Hóa ra là thế!” Lâm Bắc Phàm hiểu ra.

“Nhưng tất cả những thứ này đều đã bị ngươi phá hủy cả!” Tử Nguyệt nói với vẻ căm hận.

Lâm Bắc Phàm chậc một tiếng, đáp trong sự khinh thường: “Cho dù không có ta thì ngươi cũng khó mà làm nên đại sự!”

Tử Nguyệt bị ánh mắt coi thường của hắn chọc tức điên, vỗ mạnh một cái lên bàn: ‘Vậy mà ngươi lại dám coi thường ta sao?”

Lâm Bắc Phàm nhướn mày khiêu khích: “Không cần nghỉ ngờ, ta đang coi thường ngươi đấy!”

“Ngươi!” Tử Nguyệt tức muốn xỉu mất.

“Bây giờ tâm trạng của bản quan đang tốt nên ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết, ngươi sai ở

đâu!” Lâm Bắc Phàm cười.

“Được! Xỉn nghe cẩn thận!” Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.


“Đầu tiên, ngươi chọn địa điềm không đúng!”

“Có gì không đúng?”

Tử Nguyệt đáp với vẻ không phục: “Sở dĩ ta chọn một nơi như Giang Đông là vì dân chúng ở đó khá khó khăn và ngu dốt, triều đình quản lý lỏng lẻo, binh mã thiếu thốn cho nên mới bắt đầu thành lập giáo phái mê hoặc dân chúng cho ta sử dụng! Ngươi xem, chưa đến một tháng đã phát triển đến mấy chục nghìn bang chúng rồi còn gì!”

Nói đến đây, trên mặt nàng thấp thoáng hiện thêm vài phần đắc ý.

Lâm Bắc Phàm khẽ cười một tiếng: “Giang Đông quản lý lỏng lẻo, ngươi nhìn kiểu gì mà ra được hay vậy? Phải biết rằng đó chính là nơi duy nhất không có phiên vương! ở đó từ trên xuống dưới vẫn luôn bị triều đình kiểm soát! Sở dĩ bỉnh mã thiếu thốn là vì không cần thiết phải phái binh mã tới đó! Ngươi sẽ không thật sự cho rằng Đại Võ hoàng triều đã là hổ bị nhổ mất răng, vô dụng rồi đấy chứ?”

“Lẽ… lẽ nào không phải thế sao?” Tử Nguyệt có hơi chột dạ…

‘Vậy ngươi cũng nên biết lạc đà gầy chết vẫn to hơn ngựa đấy!”

Lâm Bắc Phàm cười nhạo một tiếng: “Bây giờ triều đình Đại Võ vẫn là chính thống như cũ, là một thế lực lớn nhất trong các hoàng triều! Tuy thực lực của các phiên vương khác bành trướng nhanh chóng nhưng cũng chỉ dám lén lút hành động chứ ngoài mặt vẫn không dám! Vậy mà ngươi lại giả thần giả quỷ, mê hoặc dân chúng, phá vỡ chính quyền ngay trên địa bàn duy nhất của Đại Võ, đây không phải là tự tìm đường chết hay sao?”

“Không diệt ngươi mới là không bình thườnq đấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui