Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

“Tại sao… tại sao thuật mê hoặc của ta lại không có tác dụng với ngươi?” Tử Nguyệt mang vẻ mặt khiếp sợ.

Dựa vào trình độ mê hoặc của nàng, cho dù có là cao thủ Tiên Thiên cũng giơ tay chịu trói rồi chứ, nhưng tên thư sinh hai tay trói gà không chặt trước mặt này lại không hề bị ảnh hưởng chút nào!

Rốt cuộc tại sao lại thế?

Nàng không tài nào hiểu nổi!

“Vì trong lòng bản công tử chính trực, đức tính cao thượng, ý chí kiên định, không bị tà ma ngoại đạo mê hoặc!” Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ ngay thẳng đường hoàng.

Tử Nguyệt tức run cả người: “Hay cho tên vô sỉ không biết xấu hổ nhà ngươi!”

Ngươi là một tên đại tham quan người gặp người ghét mà lại nói mình chính trực, có đức tính cao thượng?

Ngươi còn cần mặt mũi không?

Sự chính trực và nhân phẩm của ngươi đều bị chó ăn cả rồi sao? Phỉ!


Chó cũng chê!

“Tiểu thư!

Thị nữ đánh đàn đó lao tới đỡ Tử Nguyệt trên mặt đất, một bàn tay khác nắm một thanh chủy thủy lóe lên tỉa sáng lạnh thấu xương, nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ cảnh giác, hơn nữa còn nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, bây giờ phải làm sao đây? Giết hắn sao?”

“Chuyện này…” Tử Nguyệt cô nương đắn đo.

Lâm Bắc Phàm lại vô cùng bình tĩnh, vừa uống rượu vừa cười đáp: “Đây đúng là ý kiến tệ hại nhất đấy! Ngươi giết ta thì ngươi và cả người của ngươi chắc chắn không chạy thoát được! Bây giờ chúng ta cùng ngồi xuống từ từ nói chuyện được chứ, công chúa chạy trốn của Tà Nguyệt vương triều, ta nói có đúng không?”

Tử Nguyệt mang vẻ mặt kinh hãi: “Sao ngươi biết thân phận của ta?”

Phải biết rằng thân phận của Tử Nguyệt chính là tuyệt mật!

Trừ người thân cận ra hoàn toàn không có người nào biết được, làm thế nào mà nam nhân trước mặt này lạỉ biết?

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Vì vừa rồi ngươi dùng Câu Hồn Đại Pháp muốn mê hoặc

lỉnh hồn con người! Theo như bản quan được biết thì thế lực sở hữu loại thuật pháp này cũng không nhiều, trong đó cũng có cả Tà Nguyệt vương triều đã bị tiêu diệt, đây là bí mật bất truyền của bọn họ, chỉ có thành niên nữ giới của hoàng thất sở hữu mị thể mới có thể học được! Đương nhiên, lúc này bản quan vẫn chưa dám chắc chắn thân phận của ngươi! Nhưng…”

Lâm Bắc Phàm chỉ vào thanh chủy thủ trong tay thị nữ rồi nói: “Thanh chủy thủ đó đã bán đứng các ngươi! Theo như ta biết thì Tà Nguyệt vương triều từng có được một mảnh thiên thạch vô cùng chắc chắn, màu đen như mực, cho nên được dùng để chế tạo ra một lô chủy thủ gọi là mặc đao, giao cho dũng sĩ trung thành nhất sử dụng, thật ra chính là cho thị vệ cận thân của các thành viên hoàng thất quan trọng sử dụng!”

“Thị nữ đó của ngươi có thực lực không tầm thường, vừa rồi nàng ta lao vào một cách không hề do dự, móc thanh mặc đao ra như nước chảy mây trôi, rõ ràng đã dùng quen mặc đao rồi! Cho nên ta to gan suy đoán… không ngờ lại đoán trúng thật!”

Tử Nguyệt liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm chằm chằm: “Trạng nguyên lang thật sự bác học đa tài, kiến thức uyên thâm! Chỉ dựa vào

một bộ công pháp và một thanh chủy thủ đã biết thân phận của bản cung, bản cung thật sự bội phục rồi!”

“Quá khen!” Lâm Bắc Phàm cười đắc ý.

Thật ra là dựa vào hệ thống thôi, chỉ cần là đồ có giá trị đều không chạy thoát khỏi pháp nhãn của hắn.


Thanh chủy thủ này rõ ràng có giá trị xa xỉ cho nên mới bị hắn nhìn thấu.

“Nhưng có đôi khỉ biết càng nhiều thì mệnh càng ngắn! Thân phận của bản cung nhạy cảm, ngươi đã biết thân phận của ta thì không thể giữ ngươi lại!” Ánh mắt của Tử Nguyệt trở nên sắc bén.

“Công chúa, giết hắn đỉ!” Trong mắt của thị nữ đó lóe lên tia sáng lạnh, dường như đang muốn ra tay.

Lâm Bắc Phàm đã định trước mọi việc, nói: “Ngươi tuyệt đối không dám ra tay đâu!”

Tử Nguyệt hỏi: “Tại sao lại nói như thế?”

Lâm Bắc Phàm cười nhạt: “Vì cao thủ trong hoàng thành nhiều như mây, còn có mấy chục vạn binh lính canh giữ hoàng thành! Ta là mệnh quan triều đình còn là người tâm phúc trước mắt nữ đế, ngươi giết ta rồi chắc chắn sẽ

chọc giận thánh thượng! Cao thủ sẽ bao vây toàn thành, đại quân áp sáp, ngươi và cả người của ngươi hoàn toàn không có nơi nào để chạy!”

Tử Nguyệt uy hiếp: “Bản cung có thể bắt ngươi làm con tin, xông ra khỏi thành!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không, ngươi không có cơ hội đó!”

Tử Nguyệt lại hỏi: “Tại sao lại nói vậy?”

“Vì lão hòa thượng có pháp hiệu Tịnh Đài ở trong nhà ta là một vị Tông Sư! Ngươi cảm thấy các ngươi có thể dẫn ta ra khỏi thành dưới mí mắt của Tông Sư sao?” Lâm Bắc Phàm cười đáp.


Tử Nguyệt vô cùng kinh hãi: ‘Vậy mà lão hòa thượng đó lại là một vị Tông Sư sao?”

Tông Sư chính là chiến lực đỉnh cấp nhất trên thế giới này!

Cho dù là Tông Sư Tam phẩm yếu nhất cũng sở hữu thực lực vô địch, một mình có thể địch lại thiên quân vạn mã!

Không có người nào có thể giở thủ đoạn trước mặt Tông Sư!

Có thể đánh lại Tông sư cũng chỉ có Tông Sư!

Tử Nguyệt hoàn toàn không ngờ trong nhà Lâm Bắc Phàm lại có một vị Tông Sư trú ngụ!

Sự việc trở nên khó giải quyết rồi đây!

Đắc tội với triều đình không đáng sợ vì vẫn còn cơ hội sống!

Nhưng nếu đắc tội với Tông Sư, chắc chắn sẽ bị hắn ta đuổi giết đến mức lên trời không có đườnq, xuốnq đất khônq có cửa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui