Lâm phủ cất giữ khoảng mấy chục loại rượu ngon cực phẩm, loại nào cũng là mỹ vị nhân gian, từ trước đến nay nàng chưa từng được uống.
Trong đó, nàng thích uống Bách Hoa Tửu nhất, vừa có hương hoa thơm ngát lại có vị rượu nồng nàn, uống xong còn đọng lại mùi vị một lúc lâu.
Nghe nói đây là loại rượu ngon nhất trong hoàng cung, chuyên ủ cho hoàng đế uống, sổ lượng rất ít ỏi, người khác có muốn cũng chẳng được uống, nhưng trong nhà hắn lại có tới mười mấy bình.
Nàng biết loại rượu này rất quý, hơn nữa trên người đang có thương tích nên không dám uống nhiều, mỗi lần chí uống hai chén mà thôi.
Khi ấy, Lâm công tử ở ngay bên cạnh nàng, hình như hắn nhận ra điều này nên mỗi ngày nàng đều có Bách Hoa Tửu đế uống.
Lúc này thế tử lại vui mừng: “Như Sương, ngươi thích thì uống nhiều một chút nhé! Ta vần còn cất hai bình nữa, cho ngươi cả đấy!”
Mạc Như Sương được ưu ái chợt giật mình nói: “Thếtử, rượu này rất quý, ta không thể nhận được…”
“Như Sương, đừng khách sáo với ta chứ! Ngươi mà còn khách sáo như thế ta sẽ tức giận đấy!” Thế tử giả vờ không vui.
Mạc Như Sương thở dài, đành phải đồng ý-
Thế tử thấy người trong lòng nhận quà của mình, lại càng vui vẻ bảo: “Có rượu mà không có thơ thì sao được? Hôm nay, bán công tử sẽ đọc một câu thơ cho các vị anh hùng nghe đế góp vui với mọi người, có được không?”
“Được! Mời thế tử!” Mọi người tới tấp khen hay.
“Khiến các vị chê cười rồi!” Thế tử trầm ngâm một lát, sau đó đọc câu thơ mà hân ta đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.
“Nam tử hán lập thế, đương ẩm anh hùng tửu…”
Hắn ta đọc xong, cả sánh đường đều reo hò khen hay.
Thế tử đắc ý, hỏi với giọng hơi kiêu ngạo: “Như Sương, bài thơ này của ta thê’ nào? vẫn 57,54% ỉ/6
hay đó chứ?”
Mạc Như Sương gật đầu mỉm cười: “Rất hay, thế tử không hổ là đại tài tử nổi tiếng của Ký Bắc!”
Trong lòng nàng lại một lần nữa nhớ tới Lâm Bắc Phàm ở kinh thành xa xôi, hắn cũng đã từng làm một bài thơ vừa liên quan tới anh hùng, vừa liên quan tới rượu.
“Hùng tâm chí khí ngút trời, bước vào giang hồ nếm mùi khổ đau! Biết thế xưa ấy tận hướng lạc, nào đâu phái chịu nỗi u sầu!”
Khí phách ngút trời đến thế!
Làm chấn động lòng người đêh thế!
Chỉ có đại anh hùng đích thực, đại hào kiệt đích thực mới có thế làm được bài thơ như vậy!
Nếu so sánh thếtử với hắn…
Chẳng cần phải so sánh, thế tử thật quá nông cạn, quá thẳng thừng, vốn chẳng có tư cách mà đem ra so sánh!
Thật kỳ lạ!
Tại sao hôm nay nàng luôn nhớ tới Lâm công tử vậy chứ?
Nàng mới chỉ rời khỏi nhà hắn chưa
57,63% 3/6
được mấy ngày mà thôi!
Mạc Như Sương lặng lẽ thở dài: ôi! Mạc Như Sương, ngươi đúng là chẳng có ý chí phấn đấu gì hết!
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy có ăn cũng chẳng ngon miệng, rượu cũng không nuốt trôi.
Người cũng ăn không ngon, uống rượu không trôi còn có sư đệ của Mạc Như Sương, Quách Thiếu Soái.
Hắn ta nhìn những món ăn thơm ngon đắt đỏ bày đầy bàn lại cảm thấy chẳng vừa miệng, lén thớ dài: “Những món ngon trong buổi tiệc tối tại vương phủ lại chẳng sánh bằng đồ ăn ôi thiu của tên khốn kiếp đó! Đến bao giờ ta mới được ăn chúng lần nữa đây, thật đáng buồn!”
Sau khi khách sáo uống thêm vài ly rượu, Mạc Như Sương lấy cái cớ tửu lượng kém để tạm biệt mọi người rồi rời đi.
Quách Thiếu Soái cũng đi theo.
Sau khi hai người đi mất, buổi tiệc tối cũng thiếu đi vài phần náo nhiệt, tâm trạng của thếtửcũng xuống dốc hẳn.
Một lão già giang hồ nói đùa: “Thếtừ,
Như Sương cô nương vừa rời khỏi đây, trái tim ngươi cũng bay theo nàng ta mất rồi, chẳng muốn nói chuyện với đám nam nhân thối chúng ta nữa, ha ha!”
“Xin lỗi các vị, ta thất lễ rồi!” Thế tử vội xin lồi.
Một người nam nhân mặt đỏ như vang cười lớn: “Thế tử, bọn ta đều là người từng trải, hiểu rõ tâm trạng của ngươi mà! Thế tử, nếu ngươi thích Như Sương cô nương thì cứ mạnh dạn mà theo đuổi đi! Với sức hút của thế tử, có nữ nhân nào mà ngươi không theo đuổi được cơ chứ? Mọi người nói xem có đúng không nào?”
“Phái đấy! Thế tử và Như Sương cô nương đúng là một đôi trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp!”
“Ta mà là nữ, ta sẽ gả cho thế tử!”
“Ngươi nghĩ hay quá nhỉ! Nhìn bộ dáng gớm ghiếc này của ngươi có cho thêm tiền ta cũng chẳng cần, thế tử càng không cần ngươi!”
“Ta chỉ nói đùa thôi mà!”
Mọi người thảo luận sôi nổi.
Thế tử cười khổ: “Cảm ơn ý tốt của mọi người, ta cũng muốn lắm chứ! Chỉ tiếc rằng Tương vương có ý, thần nữ vô tình! Nhưng nhất định ta sẽ cố gắng hết sức, ta tin rằng có công mài sẳt có ngày nên kim, sớm muộn gì Như Sương cũng sẽ bị sự chân thành của ta làm cảm động thôi!”
“Được như thế cũng tốt! Chỉ sợ thần nữ của ngươi có người khác rồi, vậy ngươi có cố gắng thế nào cũng vô dụng mà thôi!”
Thế tử lập tức hoảng hốt bất an: “Cái gì? Như Sương có người trong lòng rồi sao? Sao lại như thế được? Nàng đã tùng tiếp xúc với những nam nhân nào, ta đều biết rất rõ, sao nàng lại có người trong lòng được? Tôn tiền bối, ngươi đang nói đùa đấy phải không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...