Ở một bàn khác, mọi người trông thấy cảnh tượng này thì bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Đại Lực nói: “Không biết tại sao nhưng ta cứ cảm thấy bàn đó có vấn đề! Các ngươi xem, bàn đó trừ công tử ra thì toàn là nữ nhân, hơn nữa đều là nữ nhân có
quan hệ với công tử!"
Quách Thiếu Soái gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, ta cứ cảm thấy cái bàn đó kì lạ sao ấy!"
Tiểu Thúy hỏi nhỏ: “Kỳ lạ ra sao?"
Quách Thiếu Soái nói: “Các ngươi thấy cách mà công tử và nữ để hành xử không, hơi bị quân không ra quân thần không ra thần ấy! Rồi lại nhìn nữ đế cư xử với những nữ nhân khác ra sao đi, hình như cũng không phải quan hệ quân thần,
ngược lại giống quan hệ thê với thiếp hơn!"
“Mà hình như nữ đế có địch ý với Tử Nguyệt cô nương thì phải, bình thường hai người cũng chẳng qua lại gì, tại sao lại thù địch nhỉ? Bên đó đúng là kì quái!"
“Đúng vậy, đây chính là điều ta muốn nói? Đại Lực kích động.
“A di đà phật, tiểu tăng lại thấy bàn bên đó hòa hợp đấy chứt” Tiểu hòa thượng cho ý kiến.
Lúc này, lão hòa thượng bèn họ một tiếng: “A di đà phật, lúc ăn không nên nói chuyện, mọi người đừng nói nhiều!"
Mọi người cực kì kính trọng lão hòa thượng nên cũng nghe lời không nói nữa. Tiếp đó, đồ ăn được mang lên. Món ăn rất phong phú, song mọi người lại ăn một cách vô cùng yên lặng.
Nữ đế thì cứ như nữ chủ nhân, nàng bảo mọi người ăn uống, chăm sóc mọi người chu đáo.
Sau giờ cơm tối, nữ đế bèn trở về. Vài hôm sau, cuối cùng cũng hết tết. Tử Nguyệt công chúa cũng về, tiếp tục làm đại nghiệp của nàng.
Triều đình lại được vận hành trở lại, tiếp tục một năm kiến thiết mới. Vụ mùa xuân cũng bắt đầu.
Với vụ mùa xuân lần này, Lâm Bắc Phàm và các quan đều vô cùng xem trọng.
Bởi lẽ trải qua thiên tai, Đại Võ và dân chúng đều chịu tổn thất nặng nề, có thể phục hồi nhanh không thì phải xem vụ mùa xuân này rồi.
Trên triều, Lâm Bắc Phàm lớn giọng bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, tám phương pháp nông nghiệp và phân bón mới đã được nhân rộng ra toàn quốc!”
“Từ năm ngoái, chúng ta đã cho tu sửa công trình thủy lợi! Tới nay, công trình thủy lợi trên toàn quốc đều đã được cải thiện, lọc nước dẫn nước đều không thành vấn đề!"
"Hiện tại, lúa Thái Bình đã được đưa tới các nơi, sắp sửa bắt đầu trồng rồi ạ!"
"Nếu mọi thứ đều thuận lợi thì lương thực năm nay sẽ tăng sản lượng lên hơn năm phần!"
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nữ đế vui vô cùng: “Tốt! Một năm bắt đầu bởi mùa xuân! Chúng ta vừa mới trải qua một đợt hiên tai, mặc dù tổn thất nặng nề nhưng đã bảo vệ được con người! Thế nên hiện giờ điều quan trọng nhất là phải tăng gia sản xuất, để Đại Võ chúng ta mau chóng phục hồi nguyên khí! Các vị ái khanh, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng tái tạo Đại Võ!"
“Tuân chỉ!” Bách quan đồng thanh hô. Từ triều đình đến dân chúng, mọi người đều xắn tay áo, ra sức làm việc!
Mặc dù đã trải qua thiên tai khiến mọi người phải chịu tổn thất nghiêm trọng, song tám phương pháp nông nghiệp và phân bón mới đã được nhân rộng ra toàn quốc, công trình thủy lợi cũng được cải thiện, lúa Thái Bình cũng cho sản lượng lớn...
Tình hình còn tốt hơn cả năm trước!
Bọn họ không tin với mức độ sản xuất như thế lại này không cho ra được nhiều lương thực!
Từ trên xuống dưới Đại Võ đều tràn trề hy vọng, mọi người cùng nhau nỗ lực canh tác mùa xuân.
Ấy thế nhưng những quốc gia khác thì không được như vậy...
Bọn họ vẫn chưa thoát khỏi bi kịch từ trận thiên tai. Năm mới còn chưa lo xong đã phải đâm đầu vào sản xuất cho năm tới, tuy nhiên nào có dễ dàng như: vậy?
Dân chúng ra đi mất một phần mười, thôn làng bỏ hoang Đây đều là những người lao động chính!
Không có đủ lao động thì làm sao sản xuất lương thực?
Để bảo đảm vấn đề lương thực, những quốc gia này không thể không cho ra những chính sách khắt khe để dân chúng trong thành tới các ruộng đồng làm việc, thậm chí còn yêu cầu các binh lính cởi bỏ áo giáp về làm nông. Thế nhưng người trong thành đi hết thì không ai làm việc tiêu dùng, kinh tế khó mà đi lên. Song hiện giờ, giữa hai cái thì bọn họ chỉ đành chọn giữ lương thực trước đến kinh tế sau. Bởi chuyện của Đa La mà hoàng triều Đại Viêm đã điều động đại quân bốn mươi vạn người tới biên cương Đại Võ. Song hiện giờ trong nước đang thiếu lao động, bọn họ không thể không điều ba mươi vạn người trở về làm ruộng.
Đồng thời gửi quốc thư tỏ ý không đánh nữa, bọn họ nhận thua và hi vọng hai nước khôi phục thông thương, thúc đẩy kinh tế hai bên phát triển.
Hoàng triều Đại Hạ cũng gửi quốc thư tỏ ý rằng do thiên tai, tài nguyên trong nước thiếu hụt, dân số thương vong rất nhiều nên năng lực sản xuất có hạn, do vậy tài nguyên năm nay không thể đền bù được, năm sau lại tính!
Trong thiên lao, Lâm Bắc Phàm và thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung cùng nhau uống rượu. “Thái tử điện hạ, tình hình bên ngoài chắc ngươi cũng nghe ngóng được rồi! Toàn thiên hạ gặp phải thiên tai đáng sợ, hoàng triều Đại Hạ của các ngươi đã chết mất hai nghìn năm trăm vạn người, những tổn thất về vật tư khác cũng không thể tính toán được, vậy nên cuộc sống hiện giờ đang vô cùng khó khăn, bồi thường năm nay đã bị hủy bỏ, ngươi phải ở lại Đại Võ thêm một thời gian rồi!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Ôi!"
Thái tử Đại Hạ thở dài một hơi, hắn ta trầm ngâm không lên tiếng, chỉ không ngừng rót rượu, rót rượu, rót rượu...
Có thể nhận ra tâm trạng hẳn ta đang không tốt.
Không biết có phải vì cảnh ngộ của mình hay là vì cảnh ngộ của Đại Hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...