Xuyên Không Vào Tiểu Thuyết Tận Thế
Trên một con phố đông đúc người, có một khu vực đông người đứng xung quanh hóng chuyện tụ tập lại. Một thiếu niên bị cô lập ở giữa, trước mặt cậu là 5 cậu thiếu niên cao to đang đứng xung quanh một gã đàn ông hơi lùn mà còn xấu hơi làm mất cảnh quan đô thị.
“Mau bắt thằng đó về cho tao!”
Tô Ngạn dùng ánh mắt như hổ đói nhìn về phía Bạch Thuần mà ra lệnh cho 5 tên vệ sĩ của mình tiến lên bắt người. 5 người này cũng phải thuộc hạng top của căn cứ, nhưng vì không có chỗ dựa nên phải ký kết hợp đồng làm việc dưới trướng của Tô Viễn.
Cả 5 người đều là dị năng giả hệ tự nhiên, 2 người cấp 15, 3 người cấp 16. Nhờ việc nghiên cứu ra được nguồn năng lượng nhân tạo giúp dị năng tăng cấp không cần phải ra ngoài đánh với mấy con thực vật hay động vật biến dị sức mạnh biến thái kia mấy, zombie thì tầm này cũng chỉ như cỏ rác không đáng để mọi người quan tâm lắm, bọn chúng dù có sức mạnh cường đại cũng không có trí tuệ của con người.
2 tên to con đầu hói trong 5 người rất nổi bật liền lao lên sử dụng dị năng hệ thổ và thủy khống chế Bạch Thuần, bọn họ cũng biết người này không đơn giản mới có thể khiến cho Tô Ngạn kia phải dè chừng.
Tên hói đầu hệ thủy tên là Mặc Nham và tên hệ thổ thì tên Ngũ Bác. Mặc Nham phóng ra những xúc tu nước vừa có tính công kích vừa dẻo dai luồng lách hòng tiếp cận và khống chế tay, chân của Bạch Thuần. Còn Ngũ Bác thì ngoắc tay lên tạo ra những khối đất lớn bay về phía Bạch Thuấn tấn công đánh lạc hướng. Bọn họ đủ thông minh để có thể ra tay dứt khoát và độc như vậy chứ không như những kẻ ngu ngốc coi thường người khác để rồi nhận cái kết đắng.
Những sợi xúc tu nước và cục đất to lớn hướng về phía Bạch Thuần mà tiến tới. Cậu thì vẫn bình thản mà nhai nuốt chậm rãi cây kẹo hồ lô thứ hai. Khoảng cách giữa cậu với bọn người Tô Ngạn cũng không quá xa nên chỉ vài giây đã gần chạm vào người Bạch Thuần.
Cậu nhấc một tay đang rảnh rỗi kia tên rồi phất nhẹ một cái khiến những đòn tấn công kia bị tan thành những cánh đào rực tươi. Cậu tu luyện công pháp vạn bách niên hoa nên phải công nhận rằng rất màu mè và đẹp kinh diễm.
Những cánh hoa đào mùi hương nhẹ nhàng thoảng bay bay theo gió, rơi xuống những người đứng xung quanh, có người đón lấy cánh hoa mà ngửi ngửi, mùi rất thơm, thơm một cách quyến rũ và mê hoặc những người xung quanh.
Mặc Nham và Ngũ Bác khi thấy đòn tấn công của mình bị đánh tan thì mới vỡ lẽ người trước mặt này không cùng đẳng cấp với bọn họ, chọc trúng tổ ong bắp cày rồi. Hai người mới lui lại về phía sau, cảnh giác nhìn Bạch Thuần.
“Xong chưa?”
Bạch Thuần lúc này mới lên tiếng, đem 3 cây hồ lô còn lại đem vào không gian. Cậu đưa ánh bình thản nhìn bọn người Tô Ngạn. Bọn người Tô Ngạn sẽ không biết được những kẻ từng chết dưới tay Bạch Thuần sẽ được thấy qua ánh mắt này của cậu.
Bạch Thuần không định làm gì tên này đâu nhưng nhìn có vẻ như không phải người tốt gì. Bạch Thuần thì không thích những kẻ xấu cho cam.
Bạch Thuần lúc này mới đưa tay lên làm ra hành động khiêu khích và đưa ra phát ngôn chấn động
“Ta cho phép các ngươi tấn công ta cùng một lúc đấy.”
Câu nói khiêu khích trắng trợn làm đả kích lòng tự trọng của bọn chúng khiến 6 người tự ái đến mức mặt đỏ nổi giận. Bọn người kia còn đưa mắt nhìn nhìn rồi 3 tên lao lên, 3 tên còn lại ngoài sao dùng chiêu tầm xa.
6 đòn tấn công đủ màu sắc tấn công về phía Bạch Thuần, cậu thì chả cho bọn chúng chút mặt mũi nào mà chỉ dùng một ngón tay đỡ lại 6 nguồn năng lượng từ 6 dị năng giả hàng top của căn cứ. Dao động năng lượng gây ra chấn động và âm thanh vang dội khắp căn cứ, ở cái nơi bị bịt kín như thế này thật sự là âm thanh to đến mức làm chấn động màn nhĩ của mọi người.
6 người đàn ông đang hợp sức đẩy năng lượng lên cao nhất tấn công vào một cậu thanh niên, mọi người xung quanh thì đã bỏ chạy trước đó rồi. Khi thấy người thiếu niên ngạo mạn khiêu khích tên ác ma Tô Ngạn này là bọn họ đã thầm trong lòng mà chạy trốn rồi.
6 người hợp lực đánh với một người nhưng không làm gì được người đó. Bạch Thuần thong thả dùng một tay đỡ đòn còn 6 người kia thì năng lượng trong cơ thể đang dần cạn kiệt. Sau vài phút thì 6 người kia cũng đã bị rút cạn năng lượng mà bị phản phệ phun ra từng ngụm máu tươi tanh tưởi.
“Yếu đuối như vậy mà cũng muốn bắt ta cơ á.”
Bạch Thuần cười cười mà nói làm cho người ta không biết được rằng người này có phải kẻ đã đánh cho 6 người kia tan nát không đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...