Xuyên Không Vào Tiểu Thuyết Tận Thế
“Nè hai người tính í ẹ nhau à.”
Lão Hữu Lâm bất ngờ từ đâu xuất hiện làm hai người giật mình. Bạch Thuần bị hù bất ngờ nên tung một chưởng về phía lão Hữu Lâm.
Chưởng lực của cậu chỉ mới 5 phần công lực nhưng sức hủy diệt kinh thiên động địa làm cho một vùng biển bị san bằng những khối băng nứt vụn rơi ào ạt xuống biển.
Hữu Lâm may mắn né được, không là tèo đời rồi. Lão dùng ánh mắt lên án nhìn Bạch Thuần lão chỉ hù một xíu nhưng xém nữa là không còn mạng luôn rồi.
“Nhóc con, ngươi muốn đưa ta đi gặp diêm vương à.”
Lão bực mình mà lên án bằng giọng điệu oan ức, nhưng vẫn đang đứng núp trong nhà chòi thì Bạch Thuần nhìn lão bằng ánh mắt “đáng đời”.
“Ai bảo ngươi ngu ngốc hù anh Thuần làm gì, tu luyện chả ra cái gì mà được cái giỏi chọc người khác.”
Tiểu Hoa khiêu khích Hữu Lâm mà cười haha khi thấy người gặp nạn. Hữu Lâm hơi xấu hổ vì mất mặt trước người trẻ tuổi này nên không muốn chày cối thêm xấu hổ mà tiếp tục đi tu luyện. Lâu lâu có hứng thú ra trêu chọc xíu mà không còn cái mạng già.
“Được rồi, chúng ta đi dạo thế giới một vòng không.”
Bạch Thuần đưa ánh mắt hứng thú về phía Nam Trường Tư, muốn anh đi cùng mình ngắm nhìn xem thế giới này bây giờ đã thành dạng gì rồi. Người ta còn đang lo kiếm ăn kiếm sống, còn Bạch Thuần thì rảnh rỗi mà đi du ngoạn thế giới này, rất là không bình thường.
“Cùng đi đi, lâu rồi chưa về căn cứ A, lần này về xem thử căn cứ như thế nào.”
“Được.”
Bạch Thuần triệu hồi ra lưỡng cực kiếm, thân kiếm ngọc ngà sáng bóng đung đưa bay xung quanh Bạch Thuần như chú chó nhỏ lấy lòng chủ vậy. Nam Trường Tư nhìn vật nhỏ này mà thú vị muốn chạm vào nó thì nó lại bay đi mất, đứng phía sau Bạch Thuần huýt huýt cái cán kiếm như khiêu khích Nam Trường Tư có giỏi tới đây mà bắt nó.
Bạch Thuần nhìn một màn trẻ con người rượt kết đuổi kia. Bạch Thuần liền túm lại hai kẻ nháo nhào này lại để đi ngay và luôn. Lâu rồi chưa về căn cứ A không biết mọi người ở đó có ổn không.
Bạch Thuần điều khiển lưỡng cực kiếm lại trước mình mà bước lên nó phi kiếm.
“Lên đây, chúng ta xuất phát.”
Nam Trường Tư tưởng rằng mình sẽ phải tự đuổi theo cậu thì được cho đi nhờ nên rất vui vẻ mà nhảy lên kiếm, cúi người xuống vổ vỗ cán kiếm mà trêu rằng “tao đã sờ được mày rồi.”
Nhìn cái tên lớn xác nhưng vẫn thích làm mấy trò trẻ con này thì cũng mặc kệ mà điều khiển kiếm phi nhanh xé gió về phía căn cứ A.
Bóng dáng vụt qua làn tuyết rơi dày đặc để lại cơn gió xẹt ngang tiến thẳng về phía trước, hai người đang bận cho mình hai chiếc áo khoác lông dày ăn mặc rất là kín để giữ ấm. Còn hỏi vì sao họ lại ăn mặc vậy chỉ là vì học muốn trải nghiệm cảm giác làm người thường nên không sử dụng năng lượng của mình tạo ra độ ấm ngăn cản khí lạnh bên ngoài.
Bạch Thuần hưởng thụ cơn gió lạnh lẽo sảng khoái này mà híp mắt điều khiển kiếm bay về phía trước, tóc cậu bị gió cuốn ngược về phía sau để lộ khuôn mặt của Bạch Thuần. Nam Trường Tư lúc này đang vòng tay mà ôm eo Bạch Thuần vì anh rất thích ôm cậu.
Hình ảnh 1 người điều khiển kiếm, một người phía sau ôm người phía trước thật sự trông rất hề. Thêm thanh kiếm mảnh khảnh phải treo thêm hai người ở phía trên nhìn trông như bọn họ đang diễn xiếc trên không trung vậy.
Một đường ngắm cảnh nhân gian, chỉ thiếu việc cầm thêm bầu rượu mà húp một ngụm thật sảng khoái là phù hợp với những nhân vật bất cần đời trong truyện tiểu thuyết tu tiên.
Hai người đi với tốc độ sương sương để ngắm cảnh, nhưng có một từ để miêu tả thôi là toàn tuyết với tuyết. Nhưng cảnh tượng này cũng là có một không hai không phải lúc nào cũng có thể chứng kiến được. Thời hạn lúc này cũng chỉ còn 1 năm. Cậu hiện nay vẫn chưa tìm được vị trí của cổng phó bản nữa nên sẽ phải bận rộn tìm nó.
Lúc hai người tới căn cứ A thì bầu trời đã tối sụp xuống. Gió lạnh gào thét ầm trời như muốn làm hỏng màng nhỉ của hai người vậy. Hai người đáp xuống dưới cổng ra vào mà tiến tới nơi lính gác đang gác để xác nhận thân phận mà đi vào. Đừng bảo hai người tại sao lại không đi vào luôn mà còn muốn rườm rà vậy là tại vì căn cứ đã được thiết lập lại che kín lại bên trên nên giờ đây trông giống như một cái nồi vung cái nắp vào nên họ không đi vào từ bên trên được.
Nên họ chỉ có thể đo trực tiếp vào trong, nếu như dịch chuyển vào bên trong chỉ sợ sẽ làm kinh động tới những người sống tại nơi này, hai người không có ý định thu hút người khác đến xem hai người như loài động vật kỳ lạ đâu.
Bạch Thuần nghĩ rằng mình cũng có duyên với căn cứ A nhưng thật ra là do Nam Trường Tư xúi đi thôi, trở về căn cứ A ở vài ngày xong rồi bắt đầu du ngoạn tiếp, chờ lúc họ trở về thì Phương Khả cũng đã bước một chân vào cấp 29. Còn lão Hữu Lâm thì chắc đang bập bẹ đi vào thương cảnh hoá thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...