Xuyên Không Vào Tiểu Thuyết Tận Thế

Thân hình mảnh mai giữa khung cảnh buồn bã như tô thêm sự ảm đạm và bi thương. Nam Trường Tư tỉnh dậy không thấy Bạch Thuần đâu liền ngồi dậy nhìn xung quanh, không thấy bóng hình thân thuộc thì trong lòng hơi hoảng đứng dậy đi ra ngoài tìm cậu.

Nam Trường Tư hành động nhẹ nhàng không gây tiếng động làm ảnh hưởng đến hai người Phương Khả, đi vài bước liền tới cửa. Tay chạm nhẹ vào cửa, đẩy ra. Một hơi gió lạnh như dao cứa vào da thịt khiến Nam Trường Tư da dày thịt béo cũng phải rùng mình trước sự khắc nghiệt của thời tiết này.

Cánh cửa mở ra, hiện ra trước mắt ánh là thân hình thanh mảnh quen thuộc kia, hình như cậu đang suy nghĩ gì đó mà không nhận ra có người ở phía sau. Nam Trường Tư lo lắng cậu lạnh dẫn đến bị cảm lạnh nên lấy trong không gian ra một chiếc áo len hơi dày màu trắng sứ. Nam Trường Tư từ phía sau khoác áo lên người Bạch Thuần.

Bạch Thuần cảm nhận được hơi ấm và mùi hương quen thuộc từ Nam Trường Tư. Mùi pheromone mang theo hơi nước sau mưa làm cậu thấy dễ chịu cực kỳ. Cậu ngước mặt lên nhìn Nam Trường Tư đã đứng kế bên cậu. Anh chỉ mặt một chiếc áo len cao che cổ, quần rằm ri trong quân đội tôn lên thân hình vạm vỡ ấy. Mái tóc màu đen hơi dài phấp phới theo những cơn gió lạnh buốt thổi tới, ánh mắt xanh thẳm nhìn như không thấy đáy trong màn đêm hun hút làm tim Bạch Thuần đập nhanh kịch liệt.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai mang theo phần hoang dã này làm cậu muốn ngắm nhìn anh mãi, muốn bên anh mãi mãi. Nam Trường Tư nhìn người mà anh yêu thương, muốn bảo vệ cậu cả đời, thân hình nhỏ gọn, khuôn mặt thanh tú, da có vẻ không còn màu mật ong do sự thay đổi vì là một omega. Đôi môi hơi tái nhợt vì lạnh. Bên trong chỉ mặc chiếc áo len mỏng và quần dài màu đen, Nam Trường Tư xót cục cưng của mình cực kỳ.


Anh hôm lấy phần eo thon gọn của Bạch Thuần, Bạch Thuần cũng quay qua mặt đối mặt với anh. Hơi thở của cả hai như hoà làm một, ánh mắt nhìn nhau qua bóng đêm phác hoạ rõ nét khuôn mặt của người kia. Nam Trường Tư cuối người xuống, trán kề trán với Bạch Thuần.

“Cục cưng, sau tự nhiên em lại ra đây vậy, trời lạnh cũng không mặt thêm đồ giữ ấm vậy.”

Nam Trường Tư dùng giọng điệu hơi tức giận vì bảo bối của mình lại không biết bảo vệ bản thân như vậy. Bạch Thuần thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mặt, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng cậu vào trong đó. Ánh mặt cậu mê ly mà nhìn đôi mắt đầy tuyệt đẹp ấy. Đúng là đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.

“Không sao đâu, bản thân em không thấy lạnh mấy.”

Bạch Thuần nói vậy nhưng cơ thề của cậu đã lạnh như muốn hoá đá luôn rồi, Nam Trường Tư cũng không nói nhiều mà bế cậu lên, quay người lại bước vào trong biệt thự.

Bạch Thuần bỗng nhiên mất trọng lực, cả cơ thể được bế kiểu công chúa làm cậu nghĩ tới mấy truyện tổng tài bá đạo mà thân thể này từng đọc làm cậu buồn cười mà treo trên môi mình một nụ cười đầy mị hoặc. Cậu cũng không bài xích gì việc được người yêu nuông chiều, cậu không dám chắc Nam Trường Tư có thể đi được tới đâu, liệu tình yêu này có dài lâu hay không, liệu thế giới này có thật hay không hay chỉ là ảo tưởng của cậu?

Nhìn khuôn mặt biến hoá từ tâm trạng vui kia đổi thầm trầm tư làm Nam Trường Tư tưởng chọc giận cậu. Liền cuối đầu xuống nhìn người trong ngực mình.

“Anh làm em giận à?”

Anh nhìn người trong ngực đang treo trên mặt một biểu cảm vạn năm không đổi, trước đó. Dù chỉ đổi biểu cảm trong vài dây nhưng cũng làm Nam Trường Tư hơi ngạc nhiên bởi vì cậu không hay bộc lộ cảm xúc của mình.


“Không đâu, chúng ta mau vào thôi.”

Bạch Thuần né tránh câu hỏi của Nam Trường Tư mà úp mặt vào lồng ngực nóng hổi như lò sưởi biết đi của Nam Trường tư, mùi hương pheromone của Nam Trường Tư làm Bạch Thuần hơi bình tĩnh lại, điều chỉnh lại những suy nghĩ tiêu cực vô căn cứ kia. Pheromone của Nam Trường Tư như thuốc an thần trấn an cậu vậy.

Nhìn mèo nhỏ trong ngực không muốn trả lời mình mà thở dài, đi vào trong, lúc nãy vì lo lắng cho Bạch Thuần mà quên đóng cửa dẫn đến khi bước vào trong thì hai người Phương Khả và Tiểu Hóa hình như đã tỉnh giấc rồi.

Tiểu Hoa vì cái lạnh thấu xương từ gió ngoài cửa lùa vào tỉnh ngủ. Cô quấn chăn như nhộng mà nhào vào lòng của Phương Khả đánh giấc tiếp. Phương Khả thì đỡ hơn, cô cảm thấy thời tiết ngày càng bất ổn, một tiến hoá giả cấp 13 như cô cũng cảm thấy hơi lạnh, cơ thể dù được cường hoá cũng không làm cho cô không cảm nhận cái lạnh này.

Phương Khả nhìn về phía trống trơn của hai người đồng độI kia của cô, rồi nhìn về phía cửa mở muốn đi đóng lại. Thì lúc này bóng dáng Nam Trường Tư lấp ló ở cửa đi vào, trên ngực anh hình như là một người nào đó, Phương Khả phải nhìn kỹ lắm mới biết đó là Bạch Thuần.

Bếp lửa nhỏ cũng đang dần tắt lửa, nên nguồn sáng ít ỏi này khiến Phương Khả phải nhìn trong bóng đêm hơi khó khăn.


Nam Trường Tư đóng cửa, sải những bước chân dài về chỗ ngủ của mình, lấy chăn dày cộm mà quấn mèo nhỏ trong ngực lại nhét vào trong túi túi ngủ của mình.

Bạch Thuần cũng ngoan ngoãn để Nam Trường Tư quấn mình thành cái bánh cuốn nhét vào ổ chăn của Nam Trường Tư, cậu nằm yên nhìn người yêu mình đang kiếm thêm một chút đồ gỗ từ mấy cái nội thất kia để bắt lửa thêm.

Hiện tại chỉ mới 5 giờ nhưng mặt trời bắt đầu nhô lên rồi. Bạch Thuần thấy cũng còn sớm nên nhắm mắt nghỉ ngời, chờ trời sáng hoàn toàn rồi lên đường tiếp tục. Nam Trường Tư đốt lửa lên, ngọn lửa xanh lam từ dị năng của anh có độ ẩm cao hơn nhiều so với lửa từ đồ đánh lửa.

Cả căn phòng ấm áp trở lại, Tiểu Hoa cũng an ổn nằm tròn lòng Phương Khả mà đánh giấc tiếp. Nam Trường Tư cũng đi về chỗ mình, ngồi xuống gần đó nhìn Bạch Thuần nhắm mắt nghỉ ngơi. Phượng Bạch lúc nãy đang ngủ bị Nam Trường Tư ném ra lúc này đang chui trong ngực Bạch Thuần, cảm nhận sự ấm áp từ “mẹ” mà chiếp chiếp hai tiếng rồi nhắm mắt ngủ.

Phương Khả nhìn Nam Trường Tư một cái rồi cũng tiếp tục nghỉ ngơi, không muốn truy cứu việc mở cửa lớn xém chút ám sát bọn họ chết cóng rồi. Ngủ cũng không yên với hai người chim chuột này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận