“Rượu này, có xuân dược!” Hiên Viên Vũ quăng chén rượu xuống đất, mảnh sứ vỡ tạo thành loại âm thanh sắc bén, rượu trong chén cũng đổ tung toé.
“Xuân, xuân dược? Thứ chết tiệt gì thế?” Kỳ Tuyết ít khi tiếp xúc với bên ngoài, hiển nhiên không biết xuân dược là thứ gì, lại càng chưa từng thử qua.
Hiên Viên Vũ nhìn Kỳ Tuyết sắc mặt ngày càng đỏ, hô hấp ngày càng khó khăn, trên trán lại chảy mồ hôi, nhất thời không biết phải nên làm gì. Nhìn nàng như vậy, nội tâm hắn thật sự cũng có chút không nỡ.
Nhưng mà chính hắn cũng đang bị vặn vẹo bởi xuân dược.
Mà loại xuân dược này, rất biến thái, hoàn toàn không có thuốc giải.
Kỳ Tuyết cảm thấy toàn thân rất khó chịu, cả người cứ nóng ran, hai tay bắt đầu không thể kiểm soát mà xé rách y phục. Hiên Viên Vũ bước chân nặng nề đi đóng cửa. Lúc quay đầu lại, chỉ thấy nàng đã xé rách gần nửa bộ y phục, vai và xương quai xanh trắng nõn hiện ra trước mắt, Hiên Viên Vũ cảm thấy yết hầu khô nóng.
Hiên Viên Vũ lại gần Kỳ Tuyết, một tay ôm eo nàng, tay kia bế thốc nàng lên giường. Vừa bế vừa thở dốc. Sau khi đặt Kỳ Tuyết lên giường, hắn cúi đầu xuống hôn nàng, nụ hôn dần dần chuyển xuống dưới, từ môi cho đến chỗ xương quai xanh. Đột nhiên Hiên Viên Vũ cắn nhẹ xuống chỗ xương quai xanh khiến Kỳ Tuyết khẽ kêu lên một tiếng rồi nhìn hắn với anh mắt khó chịu. Y phục của Kỳ Tuyết bị Hiên Viên Vũ vứt xuống giường. Ánh mắt Hiên Viên Vũ có hơi si mê khi nhìn nàng, Kỳ Tuyết đây là lần đầu tiên bị người ta thoát y, lại nhìn chăm chăm với ánh mắt mờ ám như vậy, chỉ hận không có chỗ chui xuống, nàng dung chút sức chống cự, bàn chân trắng nõn muốn giơ ra đá vào hạ bộ hắn, rất tiếc lại không đủ sức, ngược lại bị đối phương túm lấy chân, ánh mắt có chút tối lại:
“Nàng chán ghét ta đến vậy sao?” Nàng muốn trả lời nhưng không còn sức nên đành nhắm mắt lại không để ý đến hắn. Hiên Viên Vũ thấy nàng không để ý đến mình nên càng tức giận hơn nữa. Bàn tay đang nắm ở vai nàng càng ra sức.
“Diêu Ái Phương, nàng trả lời bổn vương.” Hiên Viên Vũ cổ họng như gầm lên, Kỳ Tuyết mặc dù bị hành hạ bởi mị dược, vẫn còn nhận thức được, nàng lắc đầu dãy dụa, cổ họng khô rát không thể trả lời.
Hiên Viên Vũ để ý thấy một tia không tình nguyện trong mắt nàng, thở dài một hơi, ánh mắt nhìn nàng có chút áy náy:
“Nhẫn nhịn một chút, cả ta và nàng đều bị hạ dược. Ta cũng, không còn biện pháp nào khác!”
Cả cơ thể Kỳ Tuyết đều khó chịu, cơ thể như muốn giải toả thứ gì đó. Hai người cứ như vậy không nhận thức mà gần như dán lên nhau. Y phục của cả hai bừa bãi trên đất, khung cảnh kiều diễm bị che sau tấm mành che.
Ở ngoài cửa, Lan Nhi vừa mới đánh gục một tên nam nhân lạ mặt, người này lúc nãy quyết xông vào, nói nhất định phải gặp được tiểu thư nhà nàng, quen biết chủ tử ngần ấy năm, sao nàng có thể tin chứ. Hơn nữa Thái Tử còn đang ở trong, nói muốn vào là vào sao? Nói không nghe liền muốn động thủ, nên bị Lan Nhi đánh cho khuôn mặt thành heo, cả người nằm chật vật đau đớn trên thềm.
“Cố gắng vào làm cái gì? Không thấy cô gia và tiểu thư nhà chúng tôi đang bận sao? Nói, ai phái ngươi đến? Không nói bà đây liền phế chân phế tay ngươi!”
--------
Hoa Đào Viên
Trong phòng, Mộng Điệp một thân xiêm y đỏ rực đi đi lại lại, hai bàn tay nắm chặt sớm đã đổ mồ hôi lạnh. Đôi mắt liếc liên tục về phía cửa chính. Không hiểu sao trong lòng nàng ta lại dâng lên một nỗi sợ.
“Tiểu thư, tiểu thư. Không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
A Xuân từ xa hốt hoảng chạy vào, bộ dạng giống như sắp ngã đến nơi.
Mộng Điệp nhìn A Xuân la lên thì giật mình, kéo mạnh hai tay của A Xuân, hỏi dồn dập:
“Đã xảy ra chuyện gì rồi? Tên nam nhân kia, hắn rat ay chưa, hai người bọn họ, có…”
“Tiểu thư, người vào phòng của Thái Tử Phi khi nàng ta trúng xuân dược, không phải là người của chúng ta, là Thái Tử gia.”
Mộng Điệp nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, cả người như ngã hẳn xuống. Vốn dĩ cho rằng, sau khi người kia trúng xuân dược, chỉ cần cho người của mình vào thì mọi chuyện sẽ trở lại như trước kia, Hiên Viên Vũ sẽ một lòng với nàng ta như trước. Nhưng mọi chuyện lại ngoài dự đoán là hắn lại chạy tới chỗ đó, khiến cho kế hoạch thất bại.
Mộng Điệp bàn tay bấu chặt vào váy, vò nát.
Tại sao? Tại sao lại như vậy, nàng ta chịu bao nhiêu cực khổ khuất nhục mới có thể sống sót trở về, đến khi trở về, lại có một kẻ ngáng đường đáng gờm là Diêu Ái Phương, làm sao nàng ta có thể cam tâm đây?!
Mộng Điệp đứng bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu, bộ dạng xinh đẹp vẫn còn, nhưng hung ác dữ tợn.
‘Ầm ầm’. Tiếng ấm tích rơi xuống đất tạo thành một loại âm thanh dễ nghe.
Mộng Điệp chỉ cần chuyện gì liên quan đến Hiên Viên Vũ là có thể điên cuồng đến loạn thiên.
“Diêu Ái Phương, ta nhất định để ngươi đắc ý!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...