"Bẩm Thái Tử, Thái Tử Phi, đã đến nơi, thỉnh hai vị xuống kiệu!". Giọng nói của một vị công công già làm cho Kỳ Tuyết đang mộng đẹp liền giật mình tỉnh giấc.
Cơ thể mệt mỏi cùng mí mắt nặng trĩu đều phối hợp không cam lòng mà phải động đậy hoạt động.
Kỳ Tuyết bước xuống kiệu, vươn vai đấm eo mấy cái, hoàn toàn chẳng để ý đến cái nhìn của các cung nữ nô tì đang nhìn mình. Gió lạnh thổ từng cơn táp mạnh vào mặt đau rát khiến nàng có chút khó chịu mà hắt xì một cái. Hiên Viên Vũ đứng bên cạnh thấy vậy thì có chút không đành lòng, liền cởi chiếc áo khoác lông ra, choàng lên vai nàng. Hành động kỳ lạ này của hắn làm nàng cảm thấy có chút không quen lại có chút không thoải mái. Nàng chỉ khịt khịt mũi máy cái, sau đó cũng chẳng bận tâm mà kéo cao chiếc áo khoác lên, môi khô khe khẽ mấp máy:
"Cảm ơn!"
"Ngươi mà đổ bệnh, bổn Thái Tử sẽ bị phụ Hoàng quở trách!"
A, làm sao lại, khó trách! Nội tâm Kỳ Tuyết hài lòng gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trời cao, từng đám mây đen đang lơ lửng vội vã trôi về phía Kinh thành, quả nhiên, hắn làm gì tốt đến mức đối với nàng như vậy chứ?!
Cuối chân trời, sấm chớp ẩn hiện sau những đám mây đen sì, rạch từng đường rõ ràng nơi cuối trời. Thời tiết hôm nay thật xấu, mới vừa nãy còn có nắng và tuyết rơi, một cái thoáng chớp mắt đã sắp mưa rồi!
Hiên Viên Vũ đi phía trước, cảm thấy thật lâu sau nàng cũng chưa đi bằng mình, quay đầu lại, mắt đẹp nhướn lên, giọng nói không nhanh khôg chậm nhắc nhở nàng:
"Nhanh chân lên, đừng để phụ Hoàng phải chờ lâu!"
"Biết rồi biết rồi!". Bước chân Kỳ Tuyết vô thức nghe theo tiếng gọi của chàng mà đi nhanh hơn về phía trước, thỉnh thoảng xa xa còn nghe thấy vài tiếng hắt xì của nàng.
Hai người rất nhanh đã đi đến Càn Thanh Cung, Kỳ Tuyết lại lần nữa phải tặc lưỡi vì sự xa hoạ của Hoàng Gia.
"Thái Tử, xin dừng bước. Thánh Thượng có lệnh, chỉ truyền một mình Thái Tử Phi vào trong!". Vị Thái giám dẫn đường hồi nãy bỗng nhiên quay đầu lại, cúi đầu cung kính nói, trong giọng nói rõ ràng nghe ra ý tứ rằng, ông ta không có chút gì gọi là tôn trọng đối với Thái Tử đương triều.
Nàng khẽ đánh mắt sang Hiên Viên Vũ, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của chàng cũng đang nhìn mình, môi nàng khẽ động đậy, muốn dùng khẩu hình để nói chàng ra ngoài chờ. Nhưng mờ, chàng một chút cũng không phản ứng, cứ đem ánh mắt đặt ở trên người mình như thế, lại thành ra có chút không được tự nhiên. Kỳ Tuyết cười thành thục, nghiến răng, nói:
"Thái Tử, chàng không cần lo lắng về thiếp, chàng hãy cứ ra ngoài đi dạo một lát, xong việc, thiếp sẽ lập tức đi tìm chàng!". Sau đó cười lấy lòng về phía vị công công già kia, miệng cười, nhưng trong ánh mắt lại chẳng có lấy độ ấm nào cả: "Công công, mời dẫn đường!"
"Vâng!"
B_____é_____C___u___a____
"Trẫm biết, Phương Nhi, ngươi vốn dĩ không phải là người của thế giới này!"
"Phương Nhi, chỉ cần ngươi trợ giúp cho Vũ Nhi đến khi nó đủ quyền lực để ngồi lên ngai vàng, ngươi muốn rời đi, trẫm thành toàn cho ngươi!"
Lan Nhi cảm thấy chủ tử mình từ sau khi từ trong cung trở về liền ngồi ngơ ngẩn bên hồ cá, mặc dù đang cho cá ăn, nhưng tâm hồn thì lại lạc đi đâu mất! Cứ duy trì như vậy cũng đã được khoảng một khắc (15 phút). Mai Ly đặt ấm trà mới pha hãy còn nóng xuống bàn đá, đang tính lại gần gọi tiểu thư, lại chỉ cảm thấy trước mắt như có trận gió quét qua, thoáng cái đã chẳng thấy người kia đâu.
Lâm Kỳ Tuyết vào trong phòng, lật gối đầu lên, thánh chỉ viết bằng vải tơ lụa thượng hạng, nàng cẩn thận giở ra, từng dòng chữ như Rồng bay Phượng múa hiện ra.
"Ế, đây chẳng phải là Kim bài miễn tử của Hoàng thất sao? Tiểu thư, từ đâu mà người có cái này?". Lan Nhi nhân lúc Kỳ Tuyết đang chăm chú nhìn vào thánh chỉ mà từ gối đầu rút ra Kim bài miễn tử của Long Đế ban cho nàng. Ánh mắt của Lan Nhi sáng rực, chợt phát hiện ra câu hỏi của mình có chút ngốc thì liền tự mình cốc đầu mình, lẩm bẩm: "A, ngu quá, đương nhiên là ở chỗ thánh thượng rồi!". Sau đó lại hiếu kỳ nhìn vào Kim bài.
Kỳ Tuyết suốt cả quá trình độc thoại của Lan Nhi nàng đều không để ý lắm, đầu vẫn cứ mơ màng về những lời nói kỳ lạ của Long Đế: "Trẫm biết linh hồn của ngươi không phải của thế giới này được một thời gian, cho đến khi linh hồn ngươi thật sự đến đây, trẫm mới ban hôn cho ngươi và Vũ Nhi!"
^________________________^
Trong Lan Ti Các, một mảnh hỗn độn, nhưng trong phòng chung quy cũng chỉ có hai người, là trắc phi Mộng Điệp cùng nha hoàn A Xuân. Trên nền đất, nhiều thứ hỗn tạp gồm nhiều mảnh sứ cùng lẫn lộn với đồ ăn, nhưng mà, sau khi bị Mộng Điệp hất đổ thì rốt cuộc cũng không nhìn ra đây là những món gì.
"A Xuân, ngươi nói, Thái Tử, chàng ấy, có phải thật sự động lòng với Diêu Ái Phương kia rồi hay không? Không, không được, ta không cho phép ai cướp mất chàng, nhất định!". Mộng Điệp càng nói càng hồ ngôn loạn ngữ, dần thành điên loạn, hai tay lập tức ôm lấy đầu la hét bát nháo, nước mắt đã sớm chảy thành hai hàng dài trên má, dù khóc, dung nhan vẫn như cũ, tựa hoa Mai nở rộ trong ánh mặt trời. Nhưng càng khóc, khuôn mặt nàng ta càng trở nên dữ tợn, vặn vẹo xấu xí, bởi vì, những mạch máu màu đỏ rực đang chạy xung quanh khuôn mặt của Mộng Điệp, đau đớn trên mặt càng ngày càng rõ ràng, ánh mắt của Mộng Điệp tràn đầy thống khổ. Mộng Điệp biết rõ dung nhan hiện tại của mình trông rất xấu xí khó coi!
"Không, không, A Xuân, thuốc, thuốc của ta, mau lấy thuốc cho ta!"
A Xuân nãy giờ đứng một bên nhìn chủ tử mình như vậy thì chỉ thở dài, lực bất tòng tâm, cứ như vậy, Mộng Điệp cuối cùng cũng tự hủy hoại chính mình đi thôi! A Xuân có chút không đành lòng lấy từ trong ống áo một lọ sứ màu xanh da trời, nàng ta đổ ra lòng bàn tay hai viên thuốc: một đen một đỏ.
Mộng Điệp sau khi nuốt hai viên thuốc kia xuống thù dạ dày co rút một hồi, mạch máu đỏ rực như Mạn Châu Sa Hoa dần dần rút đi, dung nhan lại trở lại như cũ, xinh đẹp đáng yêu. A Xuân dìu chủ tử của mình ngồi xuống, khẽ thở dài:
"Tiểu thư, nô tì ngay từ đầu đã nói với người rồi, đừng tiếp xúc với hắn, tà ma ngoại đạo đều không phải loại người tốt đẹp gì! Hừ!"
Mộng Điệp không nói gì, hồi lâu sau mới lên tiếng, giọng nói như lạc hẳn đi, đôi mắt đẹp vô hồn không có lấy một tia tiêu cự:
"A Xuân, chàng hôm nay mặc dù có đến, nhưng không có chạm qua ta, kể từ lúc ta trở về đây, chàng cũng chưa từng chạm qua ta, có phải vì chàng chê ta bẩn rồi không? Có phải chàng thật sự yêu thích nữ nhân họ Diêu kia rồi hay không?"
A Xuân không biết phải nên trả lời chủ tử mình ra sao nữa. Tình ái, là hạnh phúc, cũng là bi ai. Tình ái, giống như viên thuốc độc bọc đường mật, ngậm đến cuối cùng, khi lớp mật ngọt tan chảy, chỉ còn lại thống khổ cũng bi ai, đó là khi ngươi chọn sai người, sai thời điểm!
" Không, không thể được, ta không thể cứ thế để mất chàng được, chàng đã hứa là cả đời sẽ chăm sóc ta, bảo hộ ta, chàng không thể cứ thế chán ghét ruồng bỏ ta được! Ha ha ha!"
Mộng Điệp bỗng nhiên gào lên, cười như điên như dại, điên cùng nhìn về phía khoảng không trống vắng nào đó nơi ngoài cửa sổ, nụ cười kia của Mộng Điệp khiến A Xuân thật sự có dự cảm chẳng lành!
_Bé_Cua
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...